
ong Hàn Tinh Tứ
Sứ mà khi giải thoát cho cha con Thiết Phiến Xảo Giác Trương Viễn Đình bạch y nhân
đã từng đụng độ ở bờ đê lúc trưa.
Hai tên hắc y nhân nói xong đến trước Ngân y thiếu niên cúi đầu tham kiến rồi
bước tới trước kiệu cung kính thi lễ.
Ngân y thiếu niên cao giọng hỏi:
– Lão chủ nhân nói thế nào?
Hắc y nhân cung giọng nói:
– Bẩm thiếu chủ, lão chủ nhân lệnh cho thuộc hạ mời thiếu chủ và cô nương lập
tức quay lại Long Đình để gặp một vị quý khách.
– Quý khách nào vậy?
– Bẩm đó là vị thiếu chủ của Liễu gia.
Ngân y thiếu niên à một tiếng:
– Thì ra là Liễu Ngọc Lân. Hắn đến đây làm gì ?
– Cái đó thuộc hạ không rõ.
Ngân y thiếu niên quay sang phía kiệu nói:
– Tiểu muội nghe rồi chứ?
Từ trong kiệu giọng thiếu nữ lạnh lùng vang ra:
– Tôi nghe rồi. Liễu Ngọc Lân là khách của các người chứ đâu phải khách của tôi
? Thiếu chủ cứ đến gặp hắn, còn tôi không thích.
– Nhưng muội đã nghe rồi, nếu ngu ca không cùng với muội về Long Đình thì cha
sẽ…
Thiếu nữ ngắt lời:
– Tôi biết ý bá phụ, nhưng tôi không muốn trở lại Long Đình. Thiếu chủ cứ trở về
nói giúp tôi một tiếng là được .
Ngân y thiếu niên hốt hoảng nói:
– Làm thế sao được ? Muội cũng biết tính cha…
– Nhưng tôi biết thì sao ? Tôi chẳng phải người của Ôn Gia, không muốn biết đến
cũng không được sao ?
– Tiểu muội sao nói thế ?
– Tôi cũng có tính khí của mình, không muốn phục tùng ý chí của người khác.
Ngân y thiếu niên ngẩn ra chưa kịp nói gì thì thiếu nữ trong kiệu đã nói tiếp bằng
giọng kiên quyết:
– Cho dù thế nào tôi cũng không trở lại Long Đình nữa, nếu thiếu chủ một mực
bức ép, tôi thề chẳng bao giờ còn đặt chân đến Ôn Gia nữa.
Ngân y thiếu niên liền xuống giọng:
– Thôi mà tiểu muội ! Đừng giận nữa. Nếu tiểu muội đã muốn thế thì ngu huynh
sẽ về một mình vậy, được không ?
Rồi quay sang phóng ánh mắt sắc lạnh nhìn bạch y nhân, sau đó khoát tay ra
hiệu cho thuộc hạ :
– Đi !
Aùnh mắt độc địa của Ngân y thiếu niên gây ra chuyện rắc rối ngay.
Theo ánh mắt đó cả hai người trong Hàn Tinh Tứ Sứ soi mói nhìn sang, chợt lão
cao lớn nhíu mày rồi đến bên Ngân y thiếu niên nói nhỏ mấy câu.
Ngân y thiếu niên à một tiếng nhìn bạch y nhân cao giọng hỏi:
– Các ngươi không nhìn nhầm chứ ?
Lão nhân cao lớn nói:
– Vẻ ngoài và dáng người rất giống chỉ chưa nhìn rõ mặt.
Ngân y thiếu niên nói với bạch y nhân:
– Các hạ ở đây nói chuyện với tiểu muội ta đi trước…
Bạch y nhân vẫn không ngẩng lên:
– Ôn thiếu chủ cứ tùy tiện.
Ngân y thiếu niên trầm giọng:
– Sao ngươi không ngẩng mặt lên ? Hay sợ người ta nhận diện ?
Bạch y nhân đành thẳng mặt lên nói:
– Ôn thiếu chủ sai rồi ! Chẳng qua tôi không muốn phát sinh những chuyện phiền
hà không đáng.
Lão nhân cao lớn vội nói:
– Thiếu chủ, chính là hắn, quyết không sai.
Tên hán tử thấp lùn cậy thế có thiếu chủ bên cạnh liền thét to một tiếng chực
xông vào.
Ngân y thiếu niên vội ngăn lại quát:
– Ngươi đã nếm khổ đầu của hắn còn chưa đủ sao? Gặp cao nhân há có thể to
gan vô lễ như thế ?
Thiếu nữ trong kiệu chợt hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Ngân y thiếu niên lộ vẻ đắc ý hỏi:
– Tiểu muội có biết vị bằng hữu của mình là người thế nào không ?
– Câu đó có ý gì?
Ngân y thiếu niên cười nhạt :
– Có gì ư ? Tiểu muội chỉ e hoa mắt rồi ! Hắn chính là kẻ đã dám đánh Hàn Tinh
Tứ Sứ.
Thiếu nữ trong kiệu chợt thốt lên:
– Thật ư ?
– Thật hay không tiểu muội cứ việc hỏi hắn.
Thiếu nữ hỏi:
– Có phải chàng chính là vị đã đánh đuổi cả Hàn Tinh Tứ Sứ ở đập nước hồi trưa
không ?
Bạch y nhân không thể phủ nhận, đành gật đầu:
– Đúng thế cô nương, chính là tôi.
– Vậy thì tôi đã hoa mắt thật ! Không ngờ chàng chính là vị có võ công cao tuyệt,
một mình đánh đuổi cả bốn tên trong Hàn Tinh Tứ Sứ.
Ngân y thiếu niên cười hiểm độc:
– Xem ra tiểu muội còn chưa hiểu vị bằng hữu của mình được bao nhiêu…
– Cái đó không có gì lạ, bởi vì chúng ta mới quen nhau chưa lâu mà.
– Cho dù có lâu hơn, ta cho rằng tiểu muội chưa chắc đã biết rõ.
Giọng thiếu nữ lạnh tanh:
– Ôn thiếu chủ ! Đó là việc của tôi. Có thể cho thiếu chủ biết là ngay cả tính danh
của vị bằng hữu này tôi còn chưa biết. Nhưng đó không phải là điều đáng bận tâm.
Ngân y thiếu niên không dấu sự bất bình:
– Tiểu muội thay đổi từ khi nào thế ?
– Thay đổi thế nào chứ ?
Ngân y thiếu niên cười gượng:
– Không có gì ! không có gì ! Nhưng dù sao tiểu muội bây giờ cũng biết hắn là ai ?
Thiếu nữ phản vấn:
– Biết thì sao? Và không biết thì sao chứ ?
– Tiểu muội, hắn đã hạ nhục Hàn Tinh Tứ Sứ. Phóng mắt vào thiên hạ không ai
dám…
Thiếu nữ cười đáp:
– Tôi biết ! Vậy thì bây giờ có chàng ở đây, thiếu chủ cứ việc hỏi tội. Không
những vì chuyện chàng đã hạ nhục Hàn Tinh Tứ Sứ mà có khi còn hơn thế nữa.
Ngân y thiếu niên hiểu ra ẩn ý của thiếu nữ, mặt tái đi, một lúc mới đanh giọng
hỏi:
– Vậy tiểu muội còn coi hắn là bằng hữu của mình ?
Thiếu nữ trong kiệu thản nhiên đáp:
– Tôi vĩnh viễn coi chàng là bằng hữu.
– Nếu vậy tiểu muội cứ nói chuyện với hắn. Ta đi đây !
Dứt lời phóng mình lao khỏi Tiểu Đình. Hai tên đại hán trong Hàn Tinh