
muội được sinh ra. Thiên ca bảo muội sẽ gọi như thế nào đối với người đã gây ra chuyện này!
Tiểu Thiên không thể đáp. Bởi hành vi của người đó hoàn toàn không thể chấp nhận nếu không muốn nói là phải lên án hành vi mất hết nhân tính của người đó!
Đằng khác, nói gì thì nói Tiểu My cũng là cốt nhục của người đó, chuyện phải gọi như thế nào, tình cảnh của Tiểu My thật khó xử!
Như hiểu chàng đang nghĩ gì, Tiểu My bỗng bộc lộ:
– Làm người, ai chẳng mong là sẽ có đủ song thân! Nào có ai không cha không mẹ?
Ngay khi gia mẫu lìa đời, nói thật nhá, muội rất hận người đó. Và nếu có cơ hội, nhất định muội sẽ không buông tha! Nhưng từ lúc gặp Thiên ca, phát hiện Thiên ca toàn tâm toàn lực, vừa phải kiếm tìm vừa phải lo giải cứu cho thân phụ, muội đã có một quyết định khác!
Tiểu Thiên hỏi thật nhẹ, như không dám có bất kỳ một áp đặt nào vào quyết đinh có thể là phù hợp của Tiểu My:
– Là quyết định như thế nào, Tiểu My?
Tiểu My bật cười:
– Có phải Thiên ca sợ muội sẽ có một quyết định đưa đến hành vi đại nghịch bất đạo? Không đâu! Muội sẽ tùy vào phản ứng, vào quyết định của người đó ! Thiên ca có muốn nghe không?
– Nói đi!
Tiểu My chậm rãi nói:
– Làm nhục gia mẫu, đó là tội chết! Gây đau buồn khiến sau đó gia mẫu phải chết trong tuyệt vọng, tội càng thêm nặng. Nhưng muội sẽ tha thứ nếu người đó tỏ ra hối lỗi, đồng thời biết chuộc lỗi bằng cách thừa nhận muội, ban cho muội một tính danh để gọi.
Đòi hỏi của muội đâu phải nhiều, đúng không Thiên ca?
Chàng đáp nhanh:
– Không nhiều! Đó là những lời đòi hỏi chính đáng và có thể nói đó là cả một tấm lòng vị tha độ lượng!
– Thiên ca tán đồng?
– Ừ! Tại hạ không thể không tán đồng!
– Tốt! Vậy Thiên ca hãy cho muội biết rõ tung tích của người đó!
Chàng kinh ngạc:
– Tại hạ? Nhưng đó là ai? Cần phải liệu xem tại hạ có biết chút gì về người đó không đã?
Tiểu My trầm giọng:
– Thiên ca phải biết. Vì có lần muội nghe Thiên ca đề cập đến người này!
– Có ư? Lúc nào? Là ai mới được?
– Muội chưa rõ tính danh của người này. Chỉ biết đó là người có danh phận huynh đệ với lão đạo Linh Hóa!
Tiểu Thiên thất kinh:
– Có danh phận huynh đệ ư? Hóa ra, nàng đây chính là… chính là kết quả của…. của lần đó?
Tiểu My nôn nao:
– Vậy là Thiên ca cũng biết? Nói đi Thiên ca, người đó thật sự là ai? Hiện đang ở đâu?
Tiểu Thiên hết sức ngỡ ngàng. Và câu chuyện do lão quái nhân thuật lại đang tuần tự diễn ra tâm tưởng chàng. Có ai ngờ chỉ một lần duy nhất đó, một người vốn theo đạo Tam Thanh, một nhân vật luôn phải giữ mình, phải tiết dục để luyện công phu Huyền Thông Đồng Nguyên, giờ đây lại có một cốt nhục lưu cho hậu thế!
Lỗi của ai đây, của Linh Hoá lão đạo hay của lão quái nhân Tư Đồ Thuận?
Tiểu My chờ mãi vẫn không nghe chàng nói, thái độ thêm khẩn trương.
– Là ai, Thiên ca! Sao Thiên ca không nói?
Chàng mất cả tự chủ:
– Tư Đồ Thuận! Là Tư Đồ Thuận, nghĩa huynh cũng là sư huynh của kẻ nhị tâm Hồ Khắc Vọng!
– Tư Đồ Thuận? Vậy muội là Tư Đồ My. Muội có nên dùng tính danh này không Thiên ca?
Chàng giật mình và thầm trách tại sao không giải thích ngay mọi chuyện rồi hãy nêu rõ tính danh!
Cũng may, chàng nghĩ, Tiểu My đang ước ao có một tính danh như mọi người nên nàng chưa có phản ứng quá đáng!
Chàng gật đầu nhiều lượt:
– Nên, nên lắm! Không những thế, muội càng phải tự hào về tính danh này! Ta cũng vậy, ta cũng mừng cho muội, mừng cho lão quái nhân hãy còn lưu lại cho hậu thế một ái nữ kiều diễm và cương liệt như muội! Quả là hoàng thiên hữu nhãn! Hay lắm! Ha…. Ha….
Nghe chàng cười, nàng hoang mang:
– Tại sao là hay lắm, Thiên ca? Thế nào là hoàng thiên hữu nhãn? Dường như Thiên ca muốn ám chỉ người đó người đó… người đó hoàn toàn không có lỗi?
Hít mạnh một hơi thanh khí, Tiểu Thiên lên tiếng:
– Không! Lão không có lỗi! Bất quá, nếu xét vế một bình diện nào khác, lão có lỗi vì chính lão cũng không hề biết lão còn có một cốt nhục.
Tiểu Mỹ rối rít vừa hỏi vừa muốn chồm cả người vào Tiểu Thiên:
– Chuyện như thế nào, Thiên ca? Mau nói đi, Thiên ca! Muội không thể chờ đợi được nữa!
Tiểu Thiên nhè nhẹ, tìm cách nhích xa khỏi sự động chạm quá mức cần thiết này. Rất tiếc, lòng huyệt khẩu thì hẹp, cử động của chàng chỉ tổ làm cho hai thân hình càng cọ xát vào nhau hơn!
Để tâm trí phải thôi ngay sự bấn loạn, Tiểu Thiên vội vã thuật cho Tiểu My nghe câu chuyện xưa, hy vọng nhờ đó, cả chàng lẫn Tiểu My sẽ không bị sự cọ xát này làm cho tình thế trở nên khó xử:
– Thương nghĩa đệ, Tư Đồ Thuận là nghĩa huynh bèn đem Hồ Khắc Vọng về sơn môn, hy vọng sư phụ sẽ thu nhận thêm Hồ Khắc Vọng! Biết rõ tâm địa của họ Hồ không tốt, vị sư phụ kia không những không thu nhận mà còn có lời đề tỉnh đến Tư Đồ Thuận! Để tâm oán hận, sau khi vị sư phụ mệnh chung, tuy Hồ Khắc Vọng vẫn được vị nghĩa huynh truyền thụ võ công nhưng y vẫn nghĩ cách báo hận. Và mười tám năm trước, sau khi cùng Hồ Khắc Vọng chung vui tiệc rượu, Tư Đồ Thuận mới phát hiện trong rượu có Xuân Tình Dược…
– Xuân Tình Dược! Đó là…
– Là thứ có thể làm một vị thánh nhân cũng phải xao xuyến và động lòng trần! Bằng cách này,