
hen này bọn ta đã bị ngươi tha hồ qua mặt. Hạ.. hạ..
Tiểu Thiên vụt trầm giọng, nói với Đoan Mộc Quý:
– Nếu được, tiền bối hãy đưa Thẩm bang chủ đi trước, tại ha…..
Đúng lúc đó có tiếng Hồ Liễu Liễu hô hoán:
– Tiểu Thiên! Hãy mau ra đây giúp bọn ta! Nhanh lên nào!
Chàng không cần căn dặn Đoan Mộc Qúy thêm gì nữa, vì lão đã nhanh nhẹn xốc lão nhân Cuồng lên vai và đặt ngay ngắn ở sau lưng.
Chàng vừa lao ra ngoài sơn động vừa quát lên vang động:
– Đuổi tận giết tuyệt, Hà Kỉnh Chi, tâm địa của lão thật độc ác! Tạ..
Vút!
Có tiếng Hà Kỉnh Chi cười ngạo mạn:
– Quả nhiên cũng có Đoan Mộc Qúy ở dưới này. Ngươi định đưa vị muội phu của ta đi đâu vậy, Đoan Mộc Quý? Hạ.. hạ..
Tiểu Thiên đang lao về phía Hồ Liễu Liễu và Tiểu My thì bằng khóe mắt, chàng nhìn thấy Hà Kỉnh Chi đang tung người định vồ lấy Đoan Mộc Quý.
Tiểu My và Hồ Liễu Liễu đang khốn đốn với Vương Lịch và Tân Lương ở phía sau thì Đoan Mộc Qúy sắp bị Hà Kỉnh Chi tóm lấy, Tiểu Thiên đành phải chọn một trong hai hướng để lo ứng cứu.
Nghĩ Lãnh Khí Công của Tân Lương tuy lợi hại nhưng nếu Hồ Liễu Liễu và Tiểu My cố chi trì ắt sẽ chịu đựng được trong thời gian ngắn, Tiểu Thiên lập tức di chuyển hướng, lao theo Hà Kỉnh Chi.
Vút!
Chàng vội xạ hữu kình:
– Lão gian tặc! Đỡ!
Vù… Vù…
Sắp sửa tóm được Đoan Mộc Quý, phát hiện có luồng khí lạnh đang xồng xộc thấm nhập vào người từ phía hậu tâm, Hà Kỉnh Chi đành phải bỏ dở ý định và quay người phát kình đối kháng:
– Tiểu tử! Đỡ!
Vù…
Quyết làm cho lão khốn đốn vì Lãnh Băng công phu, Tiểu Thiên nhấn thêm chân lực vào hữu chưởng vừa phát đi.
Bất ngờ, lão Hà cười lớn:
– Cũng có lúc ngươi phải bị người khác lừa chứ? Hạ.. hạ..
Vút!
Lão dịch tránh thật nhanh và Lãnh Băng Chưởng của Tiểu Thiên cứ theo đà lao ào ào vào Đoan Mộc Quý. Càng nguy hiểm hơn, ngay phía sau lưng lão Đoan Mộc Qúy chính là lão nhân Cuồng, là người đáng lý chàng phải gọi là thân phụ.
Ào… Ào…
Lão Hà cười là phải. Kế lão đang dùng cũng chính là kế Tiểu Thiên đã từng dùng và bây giờ đến lượt chàng bị lừa.
Hồn bất phụ thể, Tiểu Thiên cố thu kình về được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhưng…
Ầm!
Hự!
Đoan Mộc Qúy tuy loạng choạng ngả nghiêng nhưng vẫn cố ổn định cước bộ, và tiếp tục chạy nữa.
Không gì hận bằng chính mình hạ thủ người thân duy nhất của mình, nhất là việc hạ thủ đó là do trúng kế của kẻ khác, Tiểu Thiên ầm ầm lao vào Hà Kỉnh Chi, đôi mục quang tóe lửa:
– Lão tặc phải chết! Đỡ!
Vù… Vù…
Lường trước phản ứng này của chàng, Hà Kỉnh Chi vận dụng toàn lực vào song trảo:
– Ngươi chớ quá tự phụ và ỷ tượng vào Lãnh Hăng Chưởng. Hãy nếm Ngũ Hành Long Hồn Trảo!
Vụt! Vụt!
Ở phía sau bỗng vang lên lời cầu cứu của Hồ Liễu Liễu:
– Tiểu Thiên! Lãnh Khí Công của Tân Lương, bọn ta kham không nổi rồi!
Vờ như bấn loạn, chàng vừa dịch người như không muốn cùng Hà Kỉnh Chi so chiêu, vừa gọi Hồ Liễu Liễu:
– Được! Tại hạ đến đây, nhưng còn lão Hà này?
Hà Kỉnh Chi tâm cơ xảo quyệt, biết Tiểu Thiên đang tìm cách chạy về phía có Tân Lương đang giải quyết hai ả kia, lão chập chờn ngăn đường đón lối Tiểu Thiên:
– Ngươi hãy lo thân ngươi thì hơn! Hãy xem!
Lão đã trúng kế của chàng.
Chàng gầm vang:
– Trúng!
Vù…
Ầm!
Không kịp trở tay khi Tiểu Thiên định chạy đi nhưng đã bất ngờ chạy lại, Hà Kỉnh Chi bị chấn kình tuy nhẹ nhưng số lãnh khí thấm nhập lại khá nhiều. Lão phải run bắn toàn thân.
Đã thế, Tiểu Thiên còn nương theo tiếng chấn kình, lao vút về phía Tiểu My và Hồ Liễu Liễu.
Vút!
Kịp lúc chàng nhìn thấy Tiểu My tuy đang rét run nhưng vẫn bị Tân Lương quật vào một kình Lãnh Khí.
Tân Lương cười độc ác:
– Nạp mạng! Hắc… hắc…
Ào… Ào…
Tiểu My hất tay định chống trả thì nghe tiếng gầm của Tiểu Thiên ngay trên đỉnh đầu:
– Tiểu My, mau tránh!
Vù… Vù…
Tiểu My vừa kịp lộn người về phía sau thì hai loại công phu mang theo hơi lạnh đã chạm nhau.
Ầm!
Lãnh khí toát ra tràn trề khiến Hồ Liễu Liễu đang cùng Vương Lịch giao đấu, cả hai phải vội nhảy tránh ra xa.
Đưa mắt nhìn, thấy Hà Kỉnh Chi định đuổi theo Đoan Mộc Quý, Tiêu Thiên quát:
– Tiểu My! Hãy cố ngăn lão Hà lại!
Tiểu My vẫn chưa hoàn hồn sau một lúc bị Tân Lương liên tục dồn ép lãnh khí vào người nàng, dù muốn thực hiện theo định ý của Tiểu Thiên, nàng cũng đành bất lực.
Phát hiện điều đó, Tân Lương nhảy xổ vào chàng:
– Tiểu Thiên! Ngươi đành chấp nhận số mạng vậy! Đỡ!
Vù… Vù…
Tiểu Thiên lo lắng, hết muốn cùng Tân Lương giao thủ.
Bất ngờ có tiếng Hồ Liễu Liễu gọi to:
– Tiểu My! Ta giao lão Nhị trang chủ này cho muội! Nhanh lên!
Miệng bảo nhanh nhưng chính Hồ Liễu Liễu đã nhanh chân lao về phía Hà Kỉnh Chi.
Vút!
Có người đuổi theo Hà Kỉnh Chi còn hơn là không có, Tiểu Thiên cố dốc toàn bộ nỗ lực vào việc so tài lãnh khí với Tân Lương:
– Hãy đỡ!
Ào… Ào…
Ầm!
Bất ngờ phải đương đầu với dũng lực đột nhiên có của Tiểu Thiên, Tân Lương hết cả ngạc nhiên. Y thận trọng xuất chiêu:
– Lãnh Khí Vờn Thủy! Đỡ !
Ào… Ào…
Nhìn luồng sương vụ giá lạnh do Tân Lương hất ra cứ là là bay đến thoạt tả thoạt hữu, Tiểu Thiên có cảm nhận cách phát chiêu của đối phương đâu khác gì kiế