Old school Easter eggs.
Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Thiên Địa Càn Khôn – Cổ Long

Tác giả: Cổ Long

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329080

Bình chọn: 9.00/10/908 lượt.



Tràng cười của gã bỗng bị một tiếng hô hoán cắt đứt:

– Chúng ta đi thôi! Cách đây không xa đã có bọn Ngũ Hành Bang xuất hiện!

Cùng với gã vừa cười, trên bãi đất bằng còn có thêm hai gã khác!

Hai gã đó chép miệng tiếc rẻ:

– Thật không đúng lúc chút nào! Lỡ của bọn ta một bữa ăn, đoán chắc là rất ngon miệng!

Người vừa lớn tiếng hô hoán liền chui ra từ cửa rừng:

– Cũng không lỡ lắm đâu! Chỉ cần nhanh tay thu thập xong lũ kia, có quay lại cũng còn kịp chán!

Gã đã hạ thủ con sơn dương liền khoa đao, miệng huênh hoang:

– Thất đệ nói không sai! Chúng ta sẽ được một bữa ngon miệng hơn nếu làm cho sư phụ hài lòng! Đi nào!

Hai gã nọ thoáng ngập ngừng:

– Còn con thú này thì sao?

Gã kia cười lớn:

– Cứ để đó! Có nhân vật nào ba đầu sáu tay dám ngang nhiên chiếm hữu miếng ăn của bọn ta, đệ tử Không Động phái! Ha…. Ha….

Chờ bọn chúng bỏ đi, Tiểu Thiên xuất hiện.

Cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, chính là sắc phục của Mộc Hành Đường đã được Giả Trụ trao cho, Tiểu Thiên dùng nó quấn kín con sơn dương đã chết.

Sau đó, dùng một vuông lụa che kín nửa mặt, Tiểu Thiên vác con sơn dương đã được bọc kín lên vai!

Khẽ cười thành tiếng, Tiểu Thiên lẩm bẩm nói thành lời:

– Tuy ta không có ba đầu sáu tay, nhưng con sơn dương là của ta, ta không thể không lấy lại.

Tiểu Thiên quăng mình lao đi.

Vút!

Còn cách nơi bọn Giả Trụ đã dừng lại không xa, Tiểu Thiên quả nhiên phát hiện những tiếng gầm thét đang vang lên lồng lộng.

Giấu con sơn dương vào một vị trí dễ nhớ, Tiểu Thiên lần theo lưng áo, rút soạt thanh liễu kiếm ra.

Khẽ khoa kiếm lên, Tiểu Thiên bật lên tràng cười ngạo nghễ:

– Ha…. Ha….

Không đợi dứt tràng cười, với khinh thân pháp ảo diệu, Tiểu Thiên lao đến nơi vẫn đang vang dội tiếng gầm thét.

Vút!

Đúng như Tiểu Thiên đoán, bọn Giả Trụ do đang mang sắc phục Mộc Hành Đường thuộc Ngũ Hành Bang nên đã bị bọn Không Động phái phát hiện! Và nếu Tiểu Thiên xuất hiện chậm hơn, có lẽ bọn Giả Trụ khó có thể duy trì lâu hơn một cục diện bi thảm!

Sự xuất hiện của một nhân vật che kín mặt, kiếm cầm tay, khiến bọn Không Động phái gồm mười người phải hoang mang và giận dữ.

Chính gã đã dùng đại đao hạ sát con sơn dương đang giương mắt nhìn nhân vật mới đến:

– Các hạ là ai? Không dám chường mặt cho mọi người nhìn, phải chăng các hạ đã làm điều gì bất chính khiến phải hổ thẹn?

Tiểu Thiên dưới lốt người che mặt lạnh lùng lên tiếng:

– Muốn biết ta là ai, trong số các ngươi không có ai có đủ tư cách!

Gã nọ chợt hừ lạnh:

– Hóa ra ngươi chỉ muốn biến thành một oan hồn vô danh dưới đao của Đinh Lục ta?

Vậy thì đỡ!

Gã Đinh Lục hoành đao lao đến.

Vụt!

Nhìn đao của gã cuộn đến với khí thế uy mãnh chưa từng có, Tiểu Thiên giờ mới hiểu sự khác nhau giữa người ngoài cuộc và người ở ngay trong cuộc!

Lúc nãy, cũng nhìn như vậy, nhưng khi đao của gã lia ngang và tiện phăng đầu của con sơn dương, Tiểu Thiên vì ở ngoài nhìn vào nên thấy đao pháp đó không có gì làm ghê gớm!

Thế nhưng, đến lượt Tiểu Thiên phải đối mặt cũng với một chiêu đao lia ngang như thế này, chính bản thân của Tiểu Thiên cũng không biết phải đối phó như thế nào!

Vì thế, hầu như Tiểu Thiên cứ bất động, mặc cho đại đao của gã muốn đến cứ đến, muốn lia như thế nào cũng được!

Thái độ của Tiểu Thiên, ngoài người đương cuộc là gã Đinh Lục, bất kỳ ai khác ở ngoài nhìn vào nào dám nghĩ Tiểu Thiên đang là người sắp sửa nạp mạng!

Họ lại nghĩ, Tiểu Thiên hẳn phải là kẻ có thân thủ bất phàm, lại có định lực hơn người nên mới dám đứng yên mãi như thế, cho dù chỉ cần kéo dài thêm một sát na nữa ắt đao kia sẽ phạm vào Tiểu Thiên!

Đó là những ý nghĩ của họ, những kẻ không có đủ điều kiện để nhìn vào mắt Tiểu Thiên vào lúc này! Đinh Lục thì khác, gã đã nhìn thấy tia mắt hoảng sợ đến độ lạc thần của Tiểu Thiên.

Vì thế, gã một mặt giữ vững chiêu đao, mặt khác thì buông tiếng cười khô khốc:

– Hóa ra ta đang gặp phải tên thất phu ngông cuồng đã tới số chết. Ha…. ha….

Thanh âm của Đinh Lục làm Tiểu Thiên thoát khỏi sự mê muội đúng lúc!

Và Tiểu Thiên ngay bây giờ chỉ có một ý nghĩ:

“Ta không thể mất mạng” Muốn không mất mạng, Tiểu Thiên buộc phải có phản ứng. Và phản ứng đó đến như những lúc Tiểu Thiên đang một mình luyện kiếm trong Vũ Mục Tàng Binh Thất!

Tiểu Thiên hoàn toàn không chú tâm gì đến chiêu đao kia. Tiểu Thiên chỉ có mỗi một đối tượng duy nhất, đó là gã Đinh Lục!

Thanh liễu kiếm bất ngờ được Tiểu Thiên hất ra.

Véo….

Cái hất kiếm của Tiểu Thiên ngay lập tức làm cho những người đứng xung quanh đang chờ đợi đều phải kêu “ồ” lên…

Nhưng cũng thật bất ngờ, có một thanh âm thật trầm hùng bỗng vang lên đúng lúc:

– Hảo kiếm pháp! Dừng tay!

Thanh âm của tiếng quát quá lớn khiến Tiểu Thiên và Đinh Lục cùng một lúc phải dừng tay lại!

Cùng với động tác này, cả hai cùng kêu lên với hai tâm trạng khác nhau:

Đinh Lục kêu vui mừng:

– Sư phụ?!!

Tiểu Thiên kêu có phần hoang mang:

– Lãnh Diện Thần Minh Chưởng!

Vút!

Chủ nhân của tiếng quát trầm hùng đã xuất hiện!

Nhân vật này dù qua âm sắc của Tiểu Thiên có thể biết Tiểu Thiên đang hoang mang nhưng vẫn không dám có thá