
bạn của cô với Syaoran, đẹp nhưng không thật. Lòng Sakura chợt quặn đau khi nghĩ đến việc từ bây giờ, mình không thể gặp lại Syaoran nữa, hoặc nếu có gặp thì sẽ gặp lại một Syaoran khác, lạnh lùng, tàn nhẫn, không còn là Syaoran dịu hiền luôn an ủi và cười đùa với cô. Sakura đã từng thức giấc trong đêm tối vắng lặng bởi một giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Trong giấc mơ, cô nhìn thấy Syaoran đứng trước mặt cô, với một thanh kiếm chĩa thẳng vào người Sakura, mỉm cười lạnh lùng và nói muốn lấy mạng cô. Chết đối với Sakura không phải chuyện lớn, nhưng ít nhất là vào lúc này, cô không muốn chết bởi tay Syaoran. [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 21: TAM GIA HUYỀN THOẠI (2)Và tệ hơn nữa, một cơn ác mộng đã từng hành hạ cô hàng đêm khi cô mới vào sống ở nhà Daidouji, lại quay lại phá rối giấc ngủ của Sakura. Những cơn đau dày xé thân thể Sakura, tiếng nói trong đầu cô cứ vang lên, như muốn làm đầu cô nổ tung. “Chạy đi, chạy đi, Sakura. Đừng quay trở lại đây nữa”. “”Không, không thể được. KHÔNG! ÁÁAAAAA” Tiếng hét làm Sakura bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm chăn và quần áo. “Giấc mơ ấy là sao? Đó là một việc xảy ra trong quá khứ hay tương lại? Nhưng… nó thật là đáng sợ…. Vô cùng đáng sợ….”“Cạch”, có tiếng mở cửa, cắt ngang luồng suy nghĩ của Sakura. Anh Touya bước vào, bưng theo khay thức ăn:– Ăn cơm thôi, Sakura. Ừm, em sao vậy? Hình như không được khỏe? – Touya nói tiếp sau khi quan sát Sakura.– Không sao đâu, em rất khỏe mà! – Sakura vội nói, giơ tay lên để chứng minh mình rất khỏe.Touya nhìn em gái, thở dài:– Đừng nói dối, nói dối như vậy là không tốt đâu. Nếu em mệt ở đâu thì cứ nói với mọi người.“Đúng là nếu em như thế này thì anh sẽ gặp nguy hiểm với một người” – Touya nghĩ thầm, toát mồ hôi.– Em không sao thật mà – Sakura mỉm cười – chân em đã lành rồi, tuy chưa đi lại được nhưng em đã hết đau rồi. Em chỉ là… hơi lo lắng chút thôi.– Em lo lắng gì vậy?– Em… – Sakura lúng túng. Cô không muốn nói cho anh hai nghe, bởi cô không muốn mọi người phải lo lắng về mình hơn nữa.Dường như hiểu điều ấy, Touya xoa đầu em gái:– Em không muốn nói thì thôi vậy. Sakura, em đừng lo làm phiền mọi người. Anh, ông Wei, Yukito, dì Sonomi nữa, tất cả đều muốn giúp đỡ em. Tomoyo và Eriol cũng vậy, đều rất lo lắng cho em.– Anh hai, em muốn biết xem, tại sao quá khứ của em lại có liên quan đến việc gì đó của anh?Touya im lặng không nói. Anh đi lại gần cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh rập rờn cánh chim. Một lát sau, Touya quay vào, hỏi Sakura:– Sakura, bây giờ, nếu bảo em phải giết chết một người nào đó, liệu em có dám làm không?– Em… Ơ, em… – Sakura lúng túng nhìn xuống tay mình.– Không dám, đúng không? – Touya nói, vẻ hiểu biết.– Đúng là em không dám, à không, phải nói là không thể làm – Sakura khẳng định điều mình định nói – giết người là một hành động tội lỗi, không thể tha thứ. Có thể giải quyết sự việc bằng cách khác mà không cần dùng đến cách làm tàn ác ấy.Touya lắng nghe rồi bỗng bật cười:– Ha ha, anh biết em sẽ nói vậy mà. Và nếu ai cũng nghĩ như em thì thế giới này quả thực đã trở thành một “thiên đường hạnh phúc” rồi. Nhưng… đáng tiếc là không phải ai cũng nghĩ như vậy. Chính vì suy nghĩ ngây thơ của em như vậy nên em mới cần phải có lại phần kí ức đã mất. Sau khi nhớ được mọi chuyện xảy ra trước khi em được dì Sonomi đưa về đây sống thì em sẽ có đủ dũng khí để làm việc mà em cho là tàn ác ấy. Hơn nữa, ngoài bọn anh, có rất nhiều người nữa mong em nhớ lại, đặc biệt là “người ấy”, người hết lòng với em, và chỉ với em mà thôi. Đừng làm cho họ thất vọng.– “Người ấy” là ai thế? – Sakura không kềm được, bật hỏi.– Em không cần biết, à không, em cần biết nhưng không phải lúc này. Em chỉ cần nhớ đó là kẻ tồi tệ nhất, xấu xa nhất và đáng sợ nhất mà anh từng được biết.– Anh cũng sợ hả? – Sakura trêu chọc.– Anh không chối cái – Touya lườm cô em – đúng là một kẻ đáng sợ. Nếu em muốn cứu anh thì tốt hơn hết là phải cố gắng nhớ lại kí ức đi. Thôi, [THIÊN ĐƯỜNG VÀ HẠNH PHÚC'> CHƯƠNG 21: TAM GIA HUYỀN THOẠI (3)anh không làm phiền nữa, nhớ ăn hết đi đấy nhé! – Touya nói rồi đi ra, đóng sập cửa lại.Trong khi Sakura bất lực nằm trên giường, bên ngoài đang vô cùng hỗn loạn. Cảnh vệ và cảnh binh điên loạn đầu óc vì những vụ án liên tiếp xảy ra. Những gia đình quý tộc bị cướp đột nhập và lấy đi toàn bộ tài sản. Tất cả tù nhân trong ngục cũng được giải cứu một cách mau lẹ. Điều đặc biệt là các vụ án không hề để lại một chút dấu vết nào. Quốc vương tất bật lo lắng bởi các bản tấu cáo của quý tộc và hoàng tộc. Mới đây nhất là vụ việc nhà vua bị cướp viếng thăm – những kẻ cướp bẩm sinh thiên tài – đột nhập vào cung điện được canh phòng nghiêm ngặt, và điều kì lạ nữa là bọn cướp đó chỉ lấy đi chiếc vương miện quyền lực của nhà vua. Trên đường phố, những người dân nghèo bàn tán vui vẻ về sự thất bại của quan quân quý tộc. Từ những kẻ ăn mày lê la ngòai đường, trong quán ăn hay bất kì nơi công cộng nào, mọi câu chuyện đều xoay quanh việc những nhà quý tộc bị mất của, bị tước mất chức vị.– Này, có nghe ai nói nhà vua bị mất vương miện không? – một người đàn ông ngồi t