
m áp đã xoáy sâu vào tim của Kaori tự lúc nào. Nhưng… cô tự biết kiềm chế cảm xúc của mình. Cô không có tí ấn tượng nào dành cho Kiba.
Không có một tí nào cả…
“Cô Kaori”- Tiếng ông Fushi làm Kaori giật mình, kéo cô trở về thực tại.
“Tại sao cô không ăn?”- Giọng ông quản gia già lo lắng- “ Cô không khỏe à?”
“Tôi không sao! Đừng lo… Chỉ là… đang suy nghĩ vài điều…- Kaori cầm ly rượu lên, uống một ít. Cô tự nhủ mình không nên nghĩ về chuyện này nữa…
“Đúng vậy… đừng nghĩ nữa… chỉ làm đầu óc mình mang thêm gánh nặng thôi…”
“Ông Fushi này…!”- Cô đặt ly rượu xuống bàn, giọng trầm hẳn.
“Vâng?”- Fushi kính cẩn hỏi lại bằng giọng nhẹ nhàng.
Kaori đảo mắt, cô định nói ra điều gì đó, có vẻ nó rất quan trọng.
“Ông nên về [Thế giới Thiên Sứ'> đi! Tôi không muốn ông gặp nguy hiểm… Bọn Quỷ ngày càng mạnh hơn, tôi e rằng chúng…”
“Tôi sẽ ở đây!”- Kaori chưa nói xong thì đã bị Fushi chặn mất- “Tôi sẽ đáp ứng mọi yêu cầu mà cô đặt ra. Nhưng chuyện cô vừa nói… Xin thứ lỗi… tôi không làm được!
Kaori đặt nĩa xuống một cách bực bội. Cô đứng phắt dậy.
“Tôi đã mất một người chị rồi đấy! Ông biết chứ? Ông muốn tôi mất luôn một người quản gia phúc hậu, yêu thương tôi như con hay sao hả??”
Fushi im lặng, cúi đầu. Ông vẫn giữ nguyên ý định của mình. Ông sẽ ở đây, chăm sóc, ở bên cạnh Kaori…
“Tôi xin lỗi… Ông già này không có thói quen bỏ dở công việc của mình…”
Kaori loạng choạng, ngồi phịch xuống ghế. Cô lấy tay xoa đầu. Cô không muốn ông ấy ở đây. Bọn Quỷ sớm muộn sẽ biết nhà cô. Có thể chúng sẽ giết ông ấy…
Chúng sẽ giết ông ấy…
Giống như chúng đã làm với Watery…
Tối hôm đó.
Sân thượng dinh thự của Kiba.
“Thật tiếc là em không thể sử dụng phép thuật ở thế giới con người. Nếu không thì…”
Jigoko khoanh tay nhìn bốn tên Quỷ đang xòe rộng đôi cánh đen một cách tiếc nuối.
“Chính vì thế mà em ở nhà đi! Tuy không sử dụng được phép thuật nhưng ám khí của em vẫn có đấy!”- Kiba chặn ngang câu nói của Jigoko, khẽ ném cho cô một cái nhìn đầy lạnh lùng- “ Chúng ta đi thôi!”
Bốn tên bay đi, Jigoko nhìn cho đến khi họ mất dạng rồi mới quay trở vào trong.
Cô ta đi về phòng của mình, mở cái va li bằng da, lấy ra một quả cầu.
“Jigoko, sao rồi? Con đã có máu của hắn chưa?”- Xuất hiện trên quầng sáng quả cầu vừa phát ra chính là [ Vua Địa Ngục'>. Ông ta có một giọng nói khàn khàn và trầm, đầy quyền lực. Khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối. Phía sau ông ta, một vài hồn ma bay lảng vảng vô tình cũng bị lọt vào hình ảnh mà Jigoko đang nhìn thấy.
“Vẫn chưa, thưa cha! Cha biết anh ta là người cứng đầu và… không hề có thiện cảm với con cơ mà…!”
Rầm!!
Một tiếng động vang lên rất to, [Vua địa Ngục'> vừa đập tay vào cái bàn bằng đá ngay trước mặt. Jigoko nghe nó và biết cha mình đang rất giận dữ.
“Ta không cần biết! Chỉ vì hai cái lý do chết tiệt đó cản trở con thúc giục tên oắt ấy đóng dấu vào thôi sao?”- Ông ta la oang oang , tiếng nói được dội lại nghe thật nhức tai. Những hồn ma bay vật vờ phía sau đột nhiên dừng hết lại, trân trối nhìn ông ta một cách sợ sệt. Không ai bảo ai, chúng tự động biến mất hết.- “Ta yêu cầu con phải quyến rũ cho bằng được thằng đó đóng dấu vào. Chỉ cần có được máu của hắn, chúng ta sẽ thống trị được cái ác. Vì vậy, con phải tìm mọi cách dụ dỗ được thằng oắt đó!
“Vâng… con biết rồi!”- Jigoko chau mày, cô ta cảm thấy hơi khó chịu khi mình bị biến thành kẻ bị chính cha mình lợi dụng cho cái mục đích thống trị cái ác vớ vẩn của ông ta.
Quả cầu tối dần, rồi tắt hẳn.
Khu rừng.
CHƯƠNG 6: ĐỐI THỦ. (3)
Đêm nay không có trăng, toàn bộ đều tối, tối một cách kỳ lạ…
Kaori đang đi điều tra vòng quanh bìa rừng. Cô cần cảnh giác cao độ.
“Xin chào, cuối cùng nàng Thiên sứ cũng đã tới rồi!”
Vẫn là giọng nói băng lạnh đáng sợ đó, Kaori nhìn quanh, mắt cô tập trung chủ yếu vào khu rừng.
“Thử thách đêm nay cho nàng đây!”- Kaori nghe loáng thoáng đâu đó có tiếng búng tay. Rõ ràng là hắn đang ở rất gần đây.
Nhưng hắn ở đâu mới được? Tên này thật sự rất nguy hiểm…
“Trò chơi bắt đầu!”
Kaori xoay người, đôi mắt không ngừng tìm kiếm trong bóng tối đen đặc. Gió thổi ngang qua, lạnh lẽo, nhưng khuôn mặt Kaori lại lấm tấm mồ hôi, nó rơi lã chã xuống bàn tay đang cầm thanh kiếm bạc của cô.
Vút!!
Một bóng đen
CHƯƠNG 6: ĐỐI THỦ. (4)
bay vụt qua, rất nhanh, nhưng cũng đủ để Kaori nhìn thấy, cô xoay người theo bóng đen.
“Hừm… Tối nay sẽ là trận chiến của hai ả con gái!”- Tiếng của con gái, chắc chắn thế! Kaori không nghe nhầm. Không lẽ…
Xoẹt!
Một nhát kiếm vung thật nhanh qua, một vài lọn tóc nâu của Kaori rơi xuống. “ Ả này không phải tay vừa!” . Đôi mắt của Kaori tiếp tục tìm kiếm, vận dụng hết khả năng nhìn trong bóng đêm của mình.
Xoẹt!!
Keeng!!
Âm thanh do hai thanh gươm va chạm vào nhau vang lên giữa không gian thanh vắng.
“Cô ta cảm nhận được mình!”- Rusia hơi ngạc nhiên. Ả ta có thể đi lại trong bóng tối rất nhanh mà không ai phát hiện ra. Nhưng nàng Thiên sứ này lại có thể cảm nhận được. Ả ta nhận ra mình đang chạm trán với một kẻ đáng gờm.
Dường như cảm thấy sức nặng đang nghiêng về phía mình, ả