Duck hunt
Thiên Sứ Bóng Đêm

Thiên Sứ Bóng Đêm

Tác giả: Rei

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322594

Bình chọn: 8.00/10/259 lượt.

quay sang nhìn cô. “ Em xin lỗi vì vào trễ!”. Giọng nói sắc lạnh của cô khiến mọi người rùng mình. Người giáo viên lắp bắp mời cô về chỗ.

“Mình đang suy nghĩ cái gì vậy?Đầu óc dạo này toàn nhét vào những chuyện nhảm nhí!”

Nhảm nhí ư? Nghĩ là thế… nhưng tim Kaori lại không cho là vậy. Nó liên tục đập nhanh khi nhớ đến câu nói của Kiba…

“[Kaori, tớ yêu cậu'>”

Cửa lớp mở ra. Kiba bước vào, xin lỗi giáo viên và lẳng lặng đi về chỗ. Anh nhìn Kaori, mỉm cười. Ba lần trong một ngày, Kaori nhận được nụ cười đầy dịu dàng đó…

“Tớ… sẽ làm cho cậu cười được… Chắc chắn thế!”

“Bởi vì… tớ yêu cậụ…!”

CHƯƠNG 8: CUỘC RƯỢT ĐUỔI.

Hoàng hôn. Nắng mang một màu vàng cam buồn tẻ. Gió lặng lẽ, nhẹ nhàng len lỏi qua các tán cây làm chúng kêu xào xạc. Mây bay chậm rãi, mang theo sắc thái của nắng chiều trên mình.

Bóng Kaori đổ dài trên đường. Con đường dẫn vào dinh thự quen thuộc hôm nay đột nhiên dài ra đối với cô. Đầu óc cô lúc này đang dày đặc suy nghĩ. Bây giờ thì cô không thể sắp xếp ý nghĩ một cách trật tự được nữa. Nó đã trở nên lộn xộn và rối như tơ vò.

“ Mình bị cái gì thế này…?”

Đẩy cửa bước vào nhà, Kaori buông người xuống băng ghế nệm một cách mệt mỏi. Đôi mắt nâu nhạt nhìn lên trần nhà, cô khẽ thở dài.

“ Kaori, mày là Thiên Sứ. Đã là Thiên Sứ thì không được thích con người!”

Kaori tự nhủ. Nhưng điều đó dường như đã trở thành vô ích. Tâm trí cô đang bị câu nói lúc sáng của Kiba chi phối.

[ Kaori, tớ yêu cậu '>

Cô nhíu mày. Tự hỏi tại sao… mình lại nhớ dai đến như thế? Đó đơn thuần chỉ là một lời tỏ tình.

Đúng vậy… chỉ đơn thuần là vậy thôi…

……………………………………………………………………………………………………….

# Dinh thự của Kiba #

Anh đi vào phòng mình, buông người xuống chiếc giường êm ái. Đôi mắt anh nhìn lên trần nhà, mơ màng nghĩ tới những lời nói của mình lúc sáng.

“ Lúc đó… tại sao mình lại nói…?”

Kiba đang tự hỏi chính mình. Có phải là anh cảm thấy khó chịu khi Kaori nhìn thấy anh đi chung với Jigoko? Phải chăng chỉ vì thấy thái độ lạnh nhạt của cô dành cho anh nên mới khiến anh đột nhiên nói thẳng ra như thế?

“ Mình đã nói. Liệu cô ấy có chấp nhận? Và cha mình… ông ta có nổi điên lên khi biết mình yêu một con người?”

Kiba đâu biết anh đang vi phạm một trong những quy định nghiêm ngặt của thế giới Quỷ. Anh đang yêu một Thiên Sứ.

………………………………………………………………………………………………………………….

Đêm, không khí trong khu rừng mang một sự ẩm thấp kỳ lạ. Gió thổi lạnh đến rợn người. Nhưng có lẽ vì những điều đáng sợ đó mà khiến nhóm bạn đi cắm trại cảm thấy thích thú hơn. Họ chọn nơi này làm địa điểm cắm trại vì sự lạnh lẽo và ma quái của nó. Họ muốn tìm hiểu những âm thanh kỳ lạ phát ra ở sâu trong khu rừng. Nhiều người nói mỗi tối đều nghe tiếng kim loại va đập, tiếng cười ma quái phát ra.

Bọn họ ngồi quây quần bên ngọn lửa trại, nói chuyện vui vẻ. Một người cầm guitar, đánh cho cả bọn cùng hát theo. Không khí rộn ràng hẳn lên.

“ Dừng lại!”

Chợt, một giọng nói vang lên. Tất cả im lặng, các cặp mắt không ngừng lần mò trong khoảng không tối om. Gì thế? Nó phát ra từ đâu vậy? Hàng loạt câu hỏi được đặt trong đầu của họ.

Gió thổi mạnh qua…

Lửa tắt.

Bây giờ mọi thứ đều tối om. Tất cả mọi người đứng dậy, từ từ, đôi mắt vẫn hướng về phía trước.

“ Thật thú vị!”- Một người cười nhếch môi, nói- “ Tưởng làm ba cái trò trẻ con này thì tụi mình sẽ sợ sao?”- Rồi cậu ta bắt đầu hét to- “ Này! Có giỏi thì ra mặt đi. Đừng có đứng núp như một đứa hèn nữa! Có nghe không?”

Cả bọn cười vang đầy ngạo nghễ. Đột nhiên, tên vừa nói bị ai đó xô vào một thân cây. Cảm giác đau rát ở lưng cộng với sự nghẹt thở cùng một lúc ào tới khi cậu ta bị người đứng trước mặt mình bóp cổ.

Cả bọn đứng đằng sau sợ hãi nhìn,

CHƯƠNG 8: CUỘC RƯỢT ĐUỔI. (2)

họ muốn cứu nhưng không thể cứu được. Chân tay cả bọn lúc này cứng đơ như đá. Cặp mắt trân trân nhìn người bạn của mình bị một “sinh vật” kỳ lạ có cánh bóp cổ.

“ Nếu không muốn chết mất xác thì các người hãy biến khỏi đây ngay lập tức đi!”- Sinh vật đang bóp cổ tên con trai đay nghiến, nhắc chậm rãi từng chữ cho cậu ta nghe thấy.

Cậu ta gật đầu trong sợ hãi. Bàn tay đó nới lỏng cổ ra, trả tự do lại cho cậu ta.

“ Nhớ đấy! Đừng có bén mảng tới đây nữa!”

Sau khi nói xong một câu mang đầy vẻ đáng sợ, sinh vật đó bay sâu vào rừng.

Đám bạn im lặng một lúc lâu. Tên con trai lúc nãy thở dốc, cố gắng lấy lại một chút bình tĩnh.

“ Sinh vật lúc nãy bóp cổ tớ, hình như là con gái!”- Cậu ta nói , giọng điệu vẫn mang nỗi sợ hãi.

Cả bọn ngạc nhiên. “ Cái gì? Sao cậu biết?”

“ Bàn tay của sinh vật đó rất nhỏ nhắn, có cả móng tay nữa, nhưng không dài lắm!”- Cậu ta mô tả kỹ càng bàn tay của “sinh vật” có cánh đó. Còn một chi tiết cậu ta để ý được, dù mắt rất mờ. “ Sinh vật” đó có mái tóc dài, rất dài. Đích thị, chắc chắn đấy là con gái.

Cả bọn im lặng. Mỗi người giờ đang mang trong mình một cảm giác sợ hãi xen lẫn tò mò.

“ Này, sao chúng ta…!”- Một người lên tiếng. Dường như đánh trúng “tim đen”, cả bọn đồng thanh.

“ Sao cơ? Cậu cũng muốn thế à?”

Cả bọn gật gù. Xem chừng sự tò mò đang bao phủ từng thành viên trong nhóm. C