
bớt nóng nhé??”” Có chuyện gì vậy? Jessica!”Thảo Nhi xoay đầu lại, mặt càng tái mét hơn khi trông thấy Kevin mặt mày đây sát khí đứng trước cửa phòng. Anh lập tức chạy đến nâng bàn tay tôi lên, trợn trừng nhìn tôi đầy kích động:” Jessica, em có sao không? Có đau lắm không? Sao sắc mặt em tái mét thế hả?”Xuýt xoa một hồi, anh quay sang mắng Thảo Nhi đang run rẩy cúi đầu xuống đất:” Còn đứng đó! Không mau xuống nhà lấy túi đá lên đây!”Cô bé bị quát đến xanh cả mặt, luống cuống phóng như bay ra cửa.” Jessica! Em không sao chứ?”Tôi sực tỉnh khỏi cơn mộng mị, mắt láo liên nhìn quanh, không còn để ý đến vẻ mặt tội nghiệp của Thảo Nhi nữa. Thật ra tôi hét lên không phải vì đau, mà vì trong khoảnh khắc cô bé giúp việc ấy đổ ly nước lên tay, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một số cảnh thoáng qua, tôi không thể nhớ rõ … chỉ có thể thấy được, một cô gái nào đó … hất thứ chất nước gì đó lên người, khiến tôi đau quằn quại … thứ chất đó, vừa lỏng, vừa rát buốt, như xé tan từng thớ thịt trên người tôi vậy.Cảnh tượng bất ngờ ấy chợt xuất hiện, rồi chỉ trong tích tắc liền vụt mất thật nhanh, khiến đầu tôi đau như búa bổ, nhói lên liên hồi. Không rõ cái hình ảnh vừa nhìn thấy, là ảo giác hay chính là một thứ có liên quan đến quá khứ của tôi? Cô gái đó là ai? Cảnh tượng đó thật ra là như thế nào???Ánh mắt tôi dại đi, trong phút chốc cả thần kinh như căng lên, mồ hôi lạnh úa ra từng hồi. Cho đến một lúc sau, tôi mới ngỡ ngàng nhận ra cái đau nhói từ cổ tay mình, do lực siết chặt của ai đó. Ngẩng đầu lên, tôi như sực tỉnh khi trông thấy ánh mắt lo lắng của Kevin:” Jessica, em bị sao vậy? Đừng làm anh lo!”Anh vừa nói vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán tôi, cử chỉ thân mật quá đỗi khiến tôi giật mình, theo quán tính liền đẩy tay anh ra, cười gượng gạo:” Không, không có gì! Xin lỗi anh, đột nhiên em hét lên dữ quá!” – Ánh mắt tôi chợt dừng lại nơi kim đồng hồ trước mặt, liền hét lên lần nữa – ” Chết rồi, sắp 8h rồi, anh còn không mau đi lẹ đi, máy bay sắp cất cánh rồi!”Tôi vừa nói vừa giục anh đứng lên, đẩy anh ra cửa, nhưng không xi nhê gì, anh vẫn ngồi im như tượng đá, gương mặt trong phút chốc đã trở nên lạnh lùng, trở lại là tổng tài uy nghiêm của ngày nào, ánh mắt sắc bén nhìn tôi như tra hỏi:” Jessica, có chuyện gì? Mau nói cho anh biết? Không anh đánh đòn em!”” Trời ơi, anh đi đi, em không sao hết. Còn không mau lên máy bay, sẽ trễ giờ cuộc họp mặt với khách hàng của anh mất!” – Tôi nhăn nhó khổ sở.Im lặng vài giây, cuối cùng anh cũng đứng lên. Cứ tưởng rằng sẽ nghe lời tôi đi ra ngoài, ai ngờ đâu lại lấy điện thoại từ trong túi ra, CHươNG 5:Kí ỨC Bị LãNG QUêN (3)bấm một dãy số quen thuộc, rồi kề sát điện thoại vào tai, lạnh lùng nói như ra lệnh:” Nhã Trúc! Dời lại cuộc hẹn với bên C&T, bảo rằng sẽ tiến hành cuộc họp vào sáng ngày mốt!”Anh nói thật nhanh, rồi cúp máy nhìn tôi. Lúc này tôi chỉ biết than thở, không ngờ rằng cử chỉ quá kích động của mình mà làm lỡ việc làm ăn của anh, cảm giác áy náy cứ thế dâng trào trong lòng. Tôi nhìn anh, cắn môi nói:” Sao anh cố chấp vậy. Gọi cho cô thư ký của anh làm gì chứ? Giờ đi vẫn còn kịp mà!”” Bây giờ em nói cho anh biết vẫn còn kịp đấy!” – Kevin liền nhại lại giọng tôi.Tôi nhìn anh một hồi, cuối cùng chịu không nổi, đành đầu hàng thú nhận.” Thật ra …”” Chị Jessica, giám đốc, túi đá ở đây!”Thảo Nhi hấp tấp xông thẳng vào phòng, quên cả gõ cửa. Khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của Kevin, cô bé mới lúng túng cụp mắt xuống đất, mồ hôi lạnh úa ra sợ hãi.Reng! Reng!Tiếng chuông điện thoại Kevin vang lên, anh cau mày nhìn màn hình, do dự một hồi rồi bắt máy:” Ba!”<< Kevin, con đang ở đâu đấy? Ba đang ở Hàn Quốc! Mau đến khách sạn, gặp ba nhanh lên!>>Giọng một người đàn ông trầm bổng vang vọng trong điện thoại, ngay cả tôi đứng cách anh một khoảng cũng có thể nghe rõ ràng từng câu một.Vẻ mặt Kevin thoáng ngỡ ngàng, chưa kịp mở miệng lên tiếng đáp lại thì người đàn ông kia đã cúp máy. Một hồi sau, anh thở hắt, quay sang nhìn tôi, sự lo lắng vẫn ẩn hiện nơi đáy mắt:” Jessica, anh …”” Em nghe rồi, ba anh gọi phải không? Có việc thì anh cứ đi đi, em không sao hết. Có Thảo Nhi bên cạnh là được rồi!”Tôi vội nuốt luôn lời anh, quay sang nhìn Thảo Nhi chớp mắt. Cô bé kia ban đầu thì còn sợ hãi, nhưng khi thấy tôi nháy mắt liền gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng tình:” Phải, phải! Giám đốc yên tâm! Em sẽ chăm sóc chị Jessica thật chu đáo!”Anh nhìn tôi một hồi lâu, sau cùng mới liếc mắt sang Thảo Nhi, lạnh lùng nói:” Chăm sóc Jessica cẩn thận. Đừng để cô ấy đi lại nhiều. Có biết chưa?”” Dạ! Dạ! Em biết rồi giám đốc!”Nói xong anh quay đầu đi, nhưng khi đến cửa thì bỗng khựng lại, trừng mắt nhìn Thảo Nhi, không quên dặn dò một câu:” Còn không mau chườm đá!”Một lúc sau, khi bóng dáng Kevin đã không còn, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm, lấy túi đá chườm lên tay đã tấy đỏ của tôi, than thở:” Giám đốc chẳng dịu dàng với ai ngoài chị Jessica cả! Chị biết không? Ngài đẹp trai như vậy, mà rất ít khi cười, rất ít khi biết đùa, làm ai nấy trên dưới đều sợ cả. Thế nhưng khi ở bên chị, giám đốc cứ như lột xác thành