
hìn nhóc. Còn tụi kia đồng loạt thở dài.
– Dẫn họ đến đi. – anh nói bên kia đầu dây – Đến luôn tối nay. Có Kevin ở đây đang chờ đây.
– Okie!! – nhóc cười tươi – À! Ban nãy em mới thấy có quán ăn, trông bắt mắt lắm ý! Lát dắt em đi nhé! Anh yêu!
– Biến! – anh thở hắt, rồi tắt máy.
– Ơ… – nhóc buồn bã nhìn vào màn hình điện thoại, tiếc nuối.
Màn hình chính, nhóc để hình… ghép. Ghép từ trăm tấm chứ chả chơi. Cái điện thoại nhóc có to đi chăng nữa, 100 ô vuông là quá tải rồi! Mỗi ô là hình của một người. Do đó chẳng nhìn rõ mặt ai. Chỉ định hình được toàn bộ là… con gái!
– Tất cả là bạn gái của anh ấy! – một tên đàn em của nhóc quay sang giải thích khi thấy ánh mắt lấp láy, tò mò của nó với nhỏ.
– Muốn gặp Kevin, đi cùng tôi. – nhóc quay sang tụi nhỏ.
Nhỏ hất đầu ra hiệu ý nói. “Ta biết rồi! Ngươi dẫn đường đi! Lắm chuyện!”
Nhóc im lặng leo lên xe dẫn đương.̀
– Ê! Anh đi xe! Tụi này đi xe “căng hải”! Đi theo bằng niềm tin hử!? – nhỏ hét.
Nhóc suy nghĩ một hồi hất mặt với lũ đàn em :
– Cho họ mượn 2 chiếc.
CHAP 7
Brừm brừm.
Trên con đường tối đen hun hút kéo dài từ thành phố đến ngoại ô. Không mấy người giờ vội vã về nhà quây quần cùng gia đình. Có ba chiếc môtô xé gió chạy vụt qua hàng cây ven đường khiến nó có chút xào xạc.
Tiếng rồ ga xe thấu trời.
Tiếng lao vun vút như vũ bảo.
Khiến đoạn đường vừa tối, vừa vắng này hôm nay bỗng trở nên đáng sợ bội phần.
Nhóc dẫn tụi nhỏ đi hồi lâu, thì dừng lại trước một biệt thự màu đen tuyền.
Căn biệt thự rộng, to, còn màu đen, như chìm hẳn vào màn đêm nơi đây.
Nhóc búng tay một cái, cánh cửa nặng nhọc mở ra, cứ như cánh cổng của một tòa lâu đài tráng lệ nào đó
Nhóc lại tiến xe vào phía trong.
Ken theo sau.
Nó níu áo nhỏ :
– Này! Biết là cậu và Ken toàn là hàng cao thủ, nhưng tụi mình vào hang ổ của tụi Dark như vậy tớ vẫn thấy không ổn. Nhỡ có chuyện gì, solo thì còn được, lỡ tụi đó chơi hèn thì tụi mình làm sao?
– Ừ! Nhưng tụi đó không ngốc đâu! Tớ đứng đầu băng Telk, cậu là thiên thần đối với Julia, Ken quan hệ rất rộng trong giới giang hồ. Tớ, cậu với Ken mà có chuyện gì, thì cái băng Dark này sẽ ra sao, cậu biết đó. – nhỏ giải thích, trấn an nó, tay vẫn điều khiển xe chạy vào trong.
Nó thở dài.
Cánh cổng sau lưng khép lại. Nó nhìn một khoảng đen trước mặt, ánh sáng duy nhất lọt vào mắt nó là đèn xe… Chẳng lẽ… chủ nhân căn nhà không mở đèn?
– Ý gì đây? – nhỏ lầm bầm chửi.
Trong nhà tối thui. Nó nheo mày.
– Josh? Gì đây? – Ken thở hắt.
– Tôi cũng không biết nữa? Bình thường tụi này toàn họp ở đây mà?! – nhóc cười khổ, không biết anh dự định làm gì??
Đèn vụt sáng, nhóc đọc tờ giấy trên bàn, cười cười. Anh và hắn đang trên sân thượng, thật lắm chiêu. Đã hẹn với con gái mà còn…
Nhóc lại chán nản mò lên. Nhỏ khó chịu ra mặt, hừ giọng:
– Không thích gặp đây chả ép, tự kiếm cách khác! Làm như ta đây không có tự trọng ý! Về!
– Có lý do cả mà! – nhóc thở dài, xuống nước.
– Lý do! Lý trấu! Lũ con trai như vậy tôi chúa ghét! – nhỏ tức xì khói, không một tiếng xin lỗi, còn cãi bướng – Hèn hạ! Chỉ giỏi đổ lỗi thôi!
– Ai cần cô thích! – nhóc nhếch mép.
– Thế à. Thế ai ban nãy nhìn tôi trân trân ra thế?! Chả phải… thích tôi rồi đấy chứ?
– Cái gì?… Chỉ là lâu quá không đi sở thú, thấy có một con khỉ ngoài đường tò mò ngắm thôi.
– Khỉ hử? Cũng được! Vậy đừng trách sao tôi hóa thành khỉ để xử lý anh! – nhỏ nghiến răng ken két.
Ken với nó rùng mình. Coi hai đứa này cãi nhau như coi phim xi nê 6D vậy. Toàn làm chuyện khác ngươi.
CHAP 8
Nhỏ nhảy đến định xử lý nhóc như “lời nàng đã hứa” thì có tiếng tằng hắng khẽ phát ra trên góc tối của cầu thang.
Hắn từ từ xuất hiện, vẻ mặt u tối, lạnh lùng hiện ra.
Nó bất giác đỏ mặt. Tuy ngày hôm đó, nó chỉ thấy được mặt hắn lướt đi, qua ánh đèn mờ trong bar khi hắn đạp tên háo sắc, nhưng khuôn mặt này nó không thể nhầm lẫn.
Nó khẽ cười nhìn hắn, không ngờ, lại gặp lần thứ hai trong hoàn cảnh oái oăm như vậy!
Hắn bắt gặp ánh cười của nó dành cho hắn. Tim hắn trễ đi một nhịp. Hắn nhận ra nó. Nó là cô gái yếu đuối, nhưng cũng rất mạnh mẽ hôm ở bar. Nó là người bạn cùng bàn của hắn. Là người hắn lén ngắm khi giả vờ gục xuống bàn ngủ. Là người tìm cách bắt chuyện với hắn một cách vụng về. Làm hắn phải cười thầm.
– Đừng phá nhà tôi. – hắn cau mày.
– Ớ! – nhỏ dừng nắm tóc nhóc, đơ mặt ra.
Nó nhìn nhỏ lắc đầu. Biết nho