Thiên Ý, mày bệnh tật đầy mình

Thiên Ý, mày bệnh tật đầy mình

Tác giả: maltese253

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321675

Bình chọn: 9.5.00/10/167 lượt.

ạn thanh niên này tiến tới đẩy ngã xuống đất, lại còn cộc cả đầu vào bàn nên gây ra tiếng động mạnh. Lúc này đây cô vẫn ngồi dưới đất, còn cậu ta cứ chầm chậm mà tiến lại gần, miệng vẫn ngậm điếu thuốc.

– Tôi…tôi biết cậu là ai…

– Nói đi. – Cậu ta chậm rãi. – Nói to vào. Nói đi?

– Vam…Vampire…

Quỳnh đứng chết trân ở ngoài cửa nhìn cảnh tượng vừa rồi. Cô vừa thấy cái gì vậy… cô vừa xem phải đoạn đối thoại nổi da gà gì vậy? Tiến vào trong phòng đẩy Phong ra xa, rồi kéo luôn Thiên Ý ra ngoài cửa, Quỳnh nắm chặt vai cô lắc lắc:

– Mày điên à? Mày dây vào cái thằng này làm gì??

Thiên Ý vẫn chưa hoàn hồn, cô lẩm bẩm nhìn Quỳnh:

– Cậu ta… là vampire… – Hoá ra con trai quý báu của ngài chủ tịch tập đoàn tài chính giàu có kia, không phải là người bình thường, mà còn là vampire. Ôi câu chuyện cuộc đời Thiên Ý rồi sẽ ra sao đây?

Vừa dứt lời, Thiên Ý bị cô đấm một phát vào đầu, vì Quỳnh không thể chấp nhận nổi câu trả lời không thực này. Xoay đầu của Thiên Ý nhìn thẳng vào cái thằng con trai tên Phong miệng đang nhả khói kia, cô gào to:

– Mày nhìn cho kĩ đi! Đm nó đang hút cần!

Thiên Ý cảm thấy vô cùng sốc, hình tượng Phong bá đạo của cô đổ sụp theo từng câu nói của Quỳnh. Cô nhìn trân trân vào cậu thanh niên tóc đen, mà hiện nay đang ngáo ngơ hết cả ra nhìn cái quạt trần bằng đôi mắt bị chất kích thích làm cho đỏ ngầu. Không rõ là cậu đang nhìn thấy quạt trần, hay đang nhìn thấy một thế giới khác…

– May cho mày là nó vẫn đang ngáo ngơ. – Quỳnh đóng cửa phòng 306. Mấy cái thằng hút cần mà nó bay quá xong ai mà biết chúng nó sẽ làm cái gì. Thằng này nhà giàu quá, chả biết tiêu cái gì đành đổ hết vào cỏ mỹ cho gọi là có tiêu tiền. Đợt trước nó phê quá cứ tưởng lon coca là bom, chạy ra ngoài đường thấy cảnh sát liền liên tục ném coca vào người mấy anh ấy, miệng còn luôn mồm “Fire in the hole!!”

Thiên Ý không thể tin nổi. Cậu ta là Phong, nhưng có thể không phải Phong nhân vật chính mà cô đang tìm. Chắc hẳn là như thế rồi, cô không tin là nam chính đời cô lại bê tha đến vậy.

– Ơ cơ mà cái thằng như thế vẫn có người yêu đấy nhé, chắc do giàu quá.

Thiên Ý nhàm chán đáp lại, cô cũng không thèm quan tâm đến Phong hàng giả này nữa.

– Người yêu?

– Ừ, có con người yêu xinh lắm – Quỳnh cười cười, nghĩ đến lại thấy cô gái này xinh vô cùng. – Tên là Băng, hoa khôi của khoa tài chính đấy.

Thiên Ý trợn hết cả mắt. Đứa nào? Đứa nào dám giả danh cô??? Băng? Băng xinh đẹp vô cùng người yêu Phong? Cô mới là Băng!!

***

>Trên đời này làm gì có hát cho đại dương xanh hay là bản tình ca em với anh…

>Tác giả vừa bị từ chối tình cảm Băng Ý đừng hòng có người yêu…

NGÀY NẮNG NÓNG NHƯ CÁI LÒ LUYỆN KIM ĐAN 1.

” Phong á? Tớ chỉ biết tên nó là Phong thôi. À nghe bảo nhà nó có cái biệt thự ven hồ… Cần sa á? Ừ thằng này lúc nào cũng trong trạng thái bay cần mà… Người yêu nó xinh volo luôn, thề! ” Một thanh niên giấu tên chia sẻ.



Ở đây ba ngày liền, Thiên Ý mới phát hiện ra là gia đình chưa gọi hỏi thăm cô một cuộc nào. Nhưng cái ý nghĩ đấy vừa xuất hiện thì đột nhiên điện thoại rung bần bật. Cô nhìn màn hình, là tin nhắn từ bố.

[ Bố bảo mày ngày nào học xong cũng phải xuống gặp bác sĩ tâm lý cơ mà? Cậu ấy vừa nhắn tin thông báo là mày chưa xuống lần nào đâu đấy, liệu hồn. '>

Thiên Ý thở dài, đúng là vệ sĩ của gia đình thuê, cái gì cũng thông báo lại cho bố cô. Muốn sống thoải mái tự do một chút cũng không được. Chẳng nghĩ gì nhiều, cô liền bấm gửi tin nhắn lại cho bố:

[ Bố bảo học xong mới xuống gặp bác sĩ cơ mà? '>

[ Thế sao mày chưa gặp? Ba ngày rồi? '>

[ Vì ba ngày nay con có phải đi học đâu? '>

Bố của Thiên Ý, sau khi đọc xong dòng tin nhắn của cô con gái út quý hoá ông chỉ muốn ném quách cái điện thoại đi mà trực tiếp đến tận nơi đánh nó. Thiên Ý chép miệng, kể ra trốn học cũng lâu quá rồi, mà tiện bây giờ có tiết tiếng anh thì có lẽ nên đi học điểm danh cho đầy đủ. Cách giấu thân phận tốt nhất là trở thành một sinh viên bình thường.

Thiên Ý mở cửa phòng, ở ngoài nóng kinh khủng khiếp. Từng đợt gió lào thổi qua người làm Thiên Ý chỉ muốn ở yên trong phòng. Nhưng trong phòng lại có Như Quỳnh – cái đứa con gái không có tí nết na lại còn khốn nạn hôm nọ dám đấm cô một phát vào đầu đến hôm nay vẫn sưng ấy – đang ngồi nhởn nhơ lướt web.

– Quỳnh ơi… – Thiên Ý nhỏ nhẹ.

– Muốn cái gì? Mà mày đi đâu đấy?

– Tớ… học tiếng anh… – Nói thật ấy mà, là Thiên Ý đếch sợ bố con thằng nào đâu. Kể cả là bố Phong con Quỳnh luôn. Cơ mà hôm nọ bị đấm một phát vào đầu, nên giờ cô có chút rén Quỳnh. Người thì nhỏ mà ghê gớm…

Quỳnh nhàm chán mở lịch học. Ơ, cô cũng có tiết tiếng anh này. Hỏi Thiên Ý thì mới phát hiện ra bấy lâu nay vẫn học cùng môn mà không biết luôn? Quỳnh nghĩ chắc mấy cái thể loại tầm thường như con này chắc còn lâu cô mới thèm quan tâm đến. Nhưng để kiểm soát cái mồm tép nhảy này, Quỳnh ra lệnh có ngồi học cũng phải ngồi cạnh cô, đi vệ sinh cũng không được phép đi một mình.

Thiên Ý cảm thấy vô lý kinh khủng, thế quái nào mà bản thân lại bị quân địch doạ dẫm cả bắt ép như thế? Ít nhất cô cũng phải được tự do đi đái!


Teya Salat