Thiên Ý, mày bệnh tật đầy mình

Thiên Ý, mày bệnh tật đầy mình

Tác giả: maltese253

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321641

Bình chọn: 8.5.00/10/164 lượt.

một việc trọng đại nhất trên đời, đó là lôi được cậu bạn đang bị 5 thằng khác vây đánh ra ngoài.



Phan Ngọc Băng 7 tuổi, nuôi một chú thỏ. Cưng chiều nó hết mực, suốt ngày cho ăn cho uống nên con thỏ nó béo ị. Đến chạy nhảy cũng khó khăn, nên nó chỉ ngồi yên một chỗ ăn rồi ỉa cho hết ngày.

Nhưng Băng vẫn yêu quý nó lắm, lông nó rất trắng rất mềm, giống cục bông lớn.

Bố Băng bảo, béo quá đem giết làm thịt.

Con thỏ hưởng dương 3 tháng.



Phong 7 tuổi, vừa mới phát hiện ra dỉ mũi có vị mặn.

NGÀY NẮNG NÓNG NHƯ CÁI LÒ LUYỆN KIM ĐAN 2.

Ngọc Băng là kiểu người ai cũng ngưỡng mộ. Toàn năng, chỉ tiếc là mắt nhìn giai có vấn đề. Nhưng nói thế nào thì nói, nhà Phong cũng giàu.



Thiên Ý đứng chết trân ở giữa hội trường to đùng. Tất cả mọi người đều hét tên cô mà chạy, trời ơi cô đã bị lộ thân phận thật sự rồi đúng không? Mọi thứ diễn ra nhanh quá, Thiên Ý chẳng biết tiếp theo nên làm gì. Cô có nên gọi điện cho bố để hỏi biện pháp giải quyết vấn đề này không? Có lẽ là không, mafia giỏi phải tự biết giải quyết vấn đề của mình.

Bỗng nhiên, từ phía sau lưng Thiên Ý hiện lên một cái bóng đen, đang lao đến với tốc độ chóng mặt.

Bốp!

Âm thanh vang vọng cả cái hội trường, ra đòn một cách chuẩn xác, tỉ lệ trúng giữa đầu Thiên Ý là 100%. Thiên Ý hét lên, cú vừa rồi cô như bị trời giáng vào đầu vậy.

– Á Á Á!! Sao lại đấm tớ!!!!!

Quỳnh vẫn chưa hết hoảng loạn, trong mắt cô bây giờ chỉ có một sinh vật bị ma ám cần phải được giải trừ tên là Trần Thiên Ý. Hãy nhìn cô ta hét đi, trời ơi Quỳnh chắc chắn đấy chính là tiếng gầm của địa ngục. Tuy nhiên cô không rõ là con ma kia đã bị trục xuất ra khỏi người của Ý chưa, thế nên Quỳnh càng lúc càng hoảng loạn hơn, nước mắt nước mũi tèm lem, giơ tay đấm bùm bụp thêm mấy phát nữa vào đầu nó.

– Nói! – Quỳnh rít lên, tay cô đau khủng khiếp. Mẹ kiếp đầu con này sao mà cứng thế – Mày tên là gì?

– Là Băng!!! – Thiên Ý trả lời theo phản xạ, đầu cô choáng váng hết cả lên. Cái này chính là bị đấm cho ngu người.

Ôi không, con ma dữ đó vẫn ở đây. Mặc dù cô đã đấm nó mấy phát liên tiếp, nhưng không đủ mạnh để con ma bắn ra ngoài. Quỳnh sợ quá, Quỳnh khóc mất. Chị Băng ơi xin chị hãy siêu thoát, hãy để Thiên Ý yên, hãy để em ngủ ngon… Nhưng chính khi con người ta bị đẩy vào bước đường cùng lại càng trở nên mạnh mẽ hơn, tư duy nhanh hơn, phản xạ tốt hơn. Quỳnh nghĩ ngay đến trận đấu MMA mà cô vừa xem hôm qua, cô quyết định sẽ đặt cược vào cú chốt này.

Quỳnh lui lại một chút, vừa lúc Thiên Ý ôm đầu đứng dậy. Cô lấy đà chạy lại cực nhanh từ phía đối diện với Thiên Ý, khi tiến vào càng lúc càng gần với mục tiêu, Quỳnh dùng hai tay khoá cổ Thiên Ý lại, rồi nhảy bật lên kéo ngược đầu cô ta xuống. Ngay giây phút này, tiếng của hai lão bình luận viên giải MMA như thét lên trong đầu Quỳnh.

“Watch out! Watch out! Watch out!”

RẦMM!!!

Thiên Ý lần thứ hai trong đời đỡ đất bằng đầu, mà cú vừa rồi của Quỳnh khiến cô tiếp đất cực mạnh. Thiên Ý chỉ kịp nghĩ, nếu mà thân phận Băng bị bại lộ, chắc chắn cô sẽ chết chết dưới tay của Như Quỳnh. Trước khi ngất đi, Thiên Ý vẫn mang máng nghe được tiếng nói hoảnh loạn của Quỳnh và hình ảnh một cái bóng đen đang giơ nắm đấm lên:

– Tao hỏi lần cuối tên mày là gì??? Nếu mày nói là Băng thì tao… tao… đấm

– Trần…Thiê..n..Ý…

Sau đó trước mắt cô là một màu đen xì, Thiên Ý chính thức bất tỉnh nhân sự. Như Quỳnh 19 tuổi cảm thấy mình vừa làm một chuyện đáng kinh ngạc và dũng cảm nhất trên đời: Trừ tà.



Trong phòng y tế trường có một ông bác sĩ làm thay cho cô y tá cũ. Cô ấy sắp sinh nên xin phép nghỉ đẻ. Hiệu trưởng lại thấy phụ huynh của một em họ Trần nào đó muốn gửi một bác sĩ tâm lý ở đây, thôi thì thuận cả đôi đường, mời vào làm việc luôn. Nói là ông bác sĩ tâm lý cho oai chứ thực chất cũng chỉ tầm 29,30. Mấy em nữ sinh toàn giả vờ ốm vào phòng y tế ngắm anh bác sĩ mới đến. Sau thì hiệu trưởng cấm mấy trò giả vờ bị bệnh, bảo anh ta phải nghiêm khắc vào.

Nhưng đến tận hôm nay anh mới gặp được bệnh nhân chính của mình, Trần Thiên Ý, trong tình trạng đầu chảy máu mắt nhắm nghiền.

– Con bé bị sao thế… – Anh bác sĩ đỡ Thiên Ý nằm xuống giường, bây giờ mới để ý thấy cô bạn vác Thiên Ý như cái bị gạo đến đây mặt mũi cũng trắng bệch.

– Nó…nó… bị ma nhập… – Hàng lông mày của Quỳnh nhíu lại, đưa mắt nhìn anh bác sĩ – Nó cứ nói mình tên Băng… nên em.. nên em có… làm lễ trục xuất linh hồn đó ra ngoài…

Bác sĩ tâm lý toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc mấy đứa chúng nó chơi trò giải trừ ma ám như thế nào để một đứa máu me be bét thế này? Lớn rồi… còn chơi ngu vậy sao… Hoặc cũng có thể là do Thiên Ý tự làm tự chịu, nghe bố con bé nói qua tình trạng của nó, anh thấy…nặng lắm.

– Nhưng đừng lo ạ! Linh hồn đó bị trục xuất rồi, hơn nữa nó – Quỳnh chỉ thẳng vào đứa đang nằm chết lâm sàng trên giường bệnh – Chưa gãy cổ! May ghê.

Anh bác sĩ ngán ngẩm nhìn Quỳnh. Bấm điện thoại gọi cấp cứu sau khi sơ cứu cho con bé xong, anh trấn an Quỳnh. Nói rằng Thiên Ý chỉ là có chút kì lạ thôi, nó không bị ma nhập đâu, và anh là bác sĩ tâm lý riêng của Thiên Ý nên có gì anh sẽ chịu trác


80s toys - Atari. I still have