Thiên Ý, mày bệnh tật đầy mình

Thiên Ý, mày bệnh tật đầy mình

Tác giả: maltese253

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321734

Bình chọn: 10.00/10/173 lượt.

h nhiệm hết. Nhìn chung là không phải lo lắng.

Quỳnh thở phào, may quá có người đứng ra làm lá chắn cho mình. Thích nhỉ, nó lại còn có một anh bác sĩ riêng đẹp trai thế này. Ơ mà bác sĩ tâm lý riêng ư? Con Thiên Ý rốt cuộc là bị làm sao mà bố mẹ phải thuê một bác sĩ riêng? Lại còn là về tâm lý? Quỳnh khó hiểu, nhưng cũng đánh hơi thấy mùi bí mật. Ăn miếng trả miếng, Quỳnh sẽ tìm cho ra bí mật của Thiên Ý để bịt mồm nó lại, sống một cách thanh thản. Nhìn quanh, phòng y tế cũng chẳng có gì khác trước, chỉ là thêm một vài bức tranh, bằng thạc sĩ tâm lý học, với mấy cái dụng cụ y tế kì lạ…

– Anh ơi Thiên Ý có chút kì lạ là sao?

– Haha bí mật khách hàng em à. – Bởi vì bố Thiên Ý không cho nói mà.

Sau khi xe cấp cứu đến đưa luôn bạn nữ sinh họ Trần xấu số đi, Quỳnh liền giữ tay anh bác sĩ lại, cười cười:

– Để em kể cho anh nghe cái này, hàng xóm của em chuyên làm bằng giả, bất kể bằng gì, từ bằng lái xe cho đến bằng đại học… hay… bằng tốt nghiệp thạc sĩ tâm lý học….

Anh bác sĩ giật mình… con bé này phát hiện ra rồi…?

– Ừ haha… – Anh ta cố tình lảng tránh.

– Bố em cũng có bằng thạc sĩ tâm lý học, và em biết hàng thật với giả khác nhau như thế nào. – Quỳnh vẫn cười tươi, tiến lại gần anh bác sĩ mang tiếng tâm lý nhưng cái gì cũng hiện hết lên mặt. – Thế nào, em là bạn thân của Ý, cho em biết chút về bệnh của nó cũng tốt mà?

Anh bác sĩ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cuộc đời và sự nghiệp của anh đang bị đe doạ dữ dội bởi nụ cười của Như Quỳnh. Thôi thì nói tí không chết ai, có gì anh liền kể tằng tằng hết ra cho cô nghe.

Sau đó 5 phút, phòng y tế phát ra tiếng kêu đầy ngạc nhiên của Quỳnh:

– Bị nghiện truyện tàu khựa nên tưởng mình là nhân vật chính á? – Lần đầu tiên Quỳnh mới tận mắt chứng kiến trên đời có đứa như thế này thật. Tưởng bị ma ám, hoá ra chỉ là đứa đọc nhiều truyện tàu nên hư cấu à? Á À Trần Thiên Ý, giờ thì mày chết với chị. – Thôi cám ơn anh Lý, em đi đây.

– Tên tôi không phải là Lý…

– Tôi đếch cần biết!!! – Quỳnh gào lên, đóng cửa phòng y tế cái ruỳnh, đúng lúc đấy loa phát thanh trường kêu lên.

[Tôi xin thông báo em Vũ Như Quỳnh, sinh viên khoa Việt Nam học, khoá 76, mã sinh viên a76xxx lên phòng hiệu trưởng… Tôi xin nhắc lại… em Vũ Như Quỳnh…'>

– Đm! – Quỳnh rủa.



Thiên Ý sau khi tỉnh lại thì cũng đã tầm chiều tối rồi, mở mắt thấy băng y tế cuốn đầy đầu. Mẹ cô vừa mới đi ra ngoài mua cháo còn chị cả thì cứ ư ử rên rỉ lầm bầm cái gì về tội lỗi, lại còn ngồi thu lu ở góc phòng bệnh, nhìn sợ quá nên Thiên Ý đi ra ngoài luôn. Đi mãi ra đến vườn thì đầu lại đau, cô đành ngồi xổm xuống ôm đầu.

Khổ cái, bệnh viện lại thiếu quần áo bệnh nhân, nên ném cho cô bộ váy bà đẻ màu trắng sọc xanh nhạt, lại thêm quả đầu the ring tóc dài đến mông, chiều tối ngồi xổm giữa vườn làm ai cũng hoảng hốt, tưởng hồn ai hiện về.

– Cậu không sao chứ? – Thiên Ý giật mình, đột nhiên có giọng một cậu con trai vang lên.

Ngẩng đầu lên là một bạn nam, trông cũng trạc tuổi Thiên Ý, tóc mái ngắn trên lông mày làm cậu ấy trông sáng sủa hơn hẳn mấy thằng trong trường cô. Thấy Thiên Ý không có ý định đứng dậy mà cứ ngước mắt lên nhìn cũng có cảm giác kì kì, nên cậu ngổi xổm xuống cùng với Thiên Ý luôn.

– Cậu bị đau à? – Cậu ta trông có vẻ thoáng chút lo lắng.

– Lúc nãy thôi – Thiên Ý cười, cô cảm thấy ngày hôm nay đã tiêu tán hết sức lực của cô. Từ cãi nhau với con ranh giả mạo Ngọc Băng đến đánh nhau với Quỳnh kẻ địch.

Cậu trai thấy Thiên Ý cười nên cũng cười theo, đôi mắt díp lại thành hai đường cong mảnh, trông chẳng khác gì hai cái sợi chỉ. Nhưng nhìn lại dễ thương theo một cách nào đó.

– Cậu bị tai nạn à? – Thiên Ý nghe thấy cậu ta hỏi, liền lắc đầu – Bị bạn bắt nạt? Đánh nhau? Con gái đánh nhau đến mức đầu quấn băng như thế này ư?

Thiên Ý tạm thời đau đầu không xử lý được từng đấy câu hỏi một lúc, nên cũng chỉ trả lời là “Cũng kiểu kiểu đấy… ” Vừa mới dứt lời thì đột nhiên có một tiếng kêu rõ to từ phía sau:

– Cái đệch!! Tao cứ tưởng có âm hồn không tán đang ngồi đây chứ! Tim rớt xừ nó ra ngoài rồi!

Thiên Ý quay đầu lại nơi mà âm thanh kia phát ra, lại là một cậu con trai khác, chỉ là cái mặt nhìn rất quen mà mắt cậu ta…

– Phong cần 306??? Cậu làm cái gì ở đây thế? – Thiên Ý cảm thấy số cô hôm nay đen kinh khủng, nhìn thấy mặt cái thằng bị cần tha hoá này đã thấy đen rồi.

– Này cô cắt ngay cái đống tóc đấy đi nhé! – Phong bực bội – Nhìn cứ như cái đống tóc di động ấy sợ vãi đái!

– Cậu biết Phong ở phòng 306? Vậy là chúng ta cùng trường rồi? – Mắt sợi chỉ lại cười – Cậu đừng lo, cứ tìm đến bạn tên Vũ Như Quỳnh khoa Việt Nam học, cô ấy hồi nhỏ cũng từng cứu mình khỏi bắt nạt.

Mắt sợi chỉ vừa nói, vừa vẫy tay chào tạm biệt cô vì bị thằng Phong cần lôi đi xềnh xệch.

Thiên Ý đần mặt, cậu ta không biết nhân vật mà cậu ta vừa nhắc đến chính là kẻ làm cô ra nông nỗi này sao?

***

>Tác giả sẽ lặn một thời gian hihihi

NGÀY BÃO SỐ 1 GIẬT CẤP 11 SÓNG BIỂN CAO TỪ 3 – 5M 1.

Anh Lý, hay còn gọi là bác sĩ tâm lý, vốn nghề chính của anh là bác sĩ thú y.



Ngày Thiên Ý được ra viện, cũng là ngày Như Quỳ


Old school Easter eggs.