
có nửa điểm nội lực, xuất Hàng Long chưởng ra mà không khiến người khác cười rụng răng mới lạ.” Triệu Đại Minh xua xua tay.
“Trọng Bát dùng sinh mệnh bảo đảm với bang chủ, hai huynh đệ này nếu được bang chủ đồng ý, tuyệt đối không khiến Hàng Long thập bát chưởng mất mặt, võ công chưa đại thành, bang chủ chưa hài lòng thì không sử dụng, sai lời trời tru đất diệt.” Trọng Bát lớn tiếng thề độc, Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân quỳ hai bên cũng thề độc theo, tim đập thình thịch.
Triệu Đại Minh đang vui vẻ nên đồng ý.
Từ Đạt và Thường Ngộ Xuân vốn hiếu võ, nghe nói mình được học võ lâm tuyệt học thì hoan hỉ đến phát cuồng, nghĩ đến đại ca đổi cơ hội thăng chức để thành toàn cho mình, cả ba ôm nhau khóc lớn.
“Hà, hôm nay tất cả đều cao hứng, còn không mau mang rượu thịt lên chiêu đãi Thái Cực đại hiệp! Đừng để người ta bảo bản bang chỉ có xú trùng cùng Hàng Long chưởng.” Triệu Đại Minh lớn tiếng, quần cái hớn hở.
Rượu của Cái Bang thiên hạ vô song, tiếng mấy trăm khiếu hóa tử hô rượu vang lên cũng quả thật độc nhất vô nhị, ai cũng kính rượu Thất Sách, khen ngợi gã thẳng thắn, Trọng Bát được thưởng bị quần cái ép uống đến say mèm.
Thất Sách mừng thay Trọng Bát, nhưng cũng thoáng buồn, gã xuất thân Thiếu Lâm, luyện công chăm chỉ, vốn tưởng thể nội chân khí tăng trưởng không ít, nhưng một chiêu đã bại trong tay cao thủ chân chính, lẽ nào gã chỉ có thể làm … một con rối nhăng nhít? Gã chợt thở dài.
Triệu Đại Minh nhận ra sắc mặt gã u uất, vỗ lên cái đầu còn chưa mọc dài tóc, nói thẳng: “Thái Cực huynh đệ, bất tất để tâm chuyện võ công của mỗ cao hơn huynh đệ năm sáu bảy tám chín tầng, kỳ thật mỗ chính là võ lâm chính phái đệ nhất cao thủ, Hàng Long thập bát chưởng lại thiên hạ vô địch, mỗ không xuất thủ thì thôi, đã xuất thủ là thiên băng địa liệt, nhật nguyệt vô quang. Một chiêu đã bại trong tay mỗ cũng là bình thường. Uống đi.”
“Ban nãy Kiến Long Tại Điền quả thật hùng hồn, tại hạ đoán rằng ngay cả hảo huynh đệ Tam Phong cũng không địch nổi, tại hạ thua sảng khoái, chỉ là thấy mình còn kém quá, chưa đấu đã khiếp sợ, quả thật vô dụng.” Thất Sách cũng thổ lộ, cạn chén.
Triệu Đại Minh nghe nói cả Trương Tam Phong nổi danh cũng không đấu được mình, càng thêm hớn hở, vỗ tay kêu to: “Hôm nay đúng là thoải mái, lấy trấn bang chi bảo ra đây.”
Thất Sách lập tức ngồi xuống, muốn xem tuyệt kỹ trấn bang chi bảo Đả Cẩu bổng của Cái Bang.
Không ngờ một lão khất cái cười hì hì bưng một cây kiếm lên, Triệu Đại Minh đắc ý búng lên vỏ kiếm, phát ra tiếng ngân trầm trầm.
“Sao không phải là Đả Cẩu bổng?”
“Bổng gì mà bổng, trên giang hồ ai chẳng biết Đả Cẩu bổng bị Bất Sát đánh gãy từ mười năm trước, nhắc đến làm gì?” Triệu Đại Minh hậm hực, “thanh kiếm này mới là cực phẩm của Cái Bang. Cạn chén, bình thường mỗ cũng không dễ dàng lấy ra cho ai xem, vì mỗ không biết dùng kiếm, ha ha.”
Thất Sách nghe Triệu Đại Minh nói loạn xạ, tự mâu thuẫn, gã cảm giác cực kỳ buồn cười.
“Nào. Thái Cực đại hiệp, hôm nay chúng ta đúng là hận vì gặp nhau quá muộn, tình như cha con. Chọn ngay không bằng gặp gỡ, chúng ta nhân lúc đông đủ, lấy kiếm làm bằng mỗi người một thanh, kết bái làm nghĩa phụ nghĩa tử.” Triệu Đại Minh hứng khởi tuốt kiếm, hóa ra là hai thành kiếm mỏng như cánh ve.
Thất Sách cả kinh, cơ hồ không thốt thành lời. Thứ nhất, tuy gã không hiểu chuyện giang hồ nhưng anh hùng kết nghĩa đều kết huynh đệ, lấy đâu ra kết làm phụ tử. Hà huống Triệu Đại Minh trông chỉ ba lăm, ba sáu, sao có thể kết bái y làm nghĩa phụ? Thứ hai, đây đâu phải Cái Bang trấn bang chi bảo? Vốn là Huyền Từ song kiếm của Linh Tuyết, Hồng Trung thuộc phái Nga My.
“Chủ nhân kiếm này ở đâu?” Gã vội hỏi.
“Mỗ đây.” Triệu Đại Minh thản nhiên kêu to.
“Đánh rắm!” Thất Sách chỉ vào y gầm lên.
“Được!” Triệu Đại Minh không hề do dự đánh ngay, với gã bất kể là rắm kiểu gì cũng thối inh, trong ngôi miếu đổ liền ngập mùi thối, quần cái kinh nghiệm phong phú vội bế khí, ai nấy dừng hết động tác.
“Đây rõ ràng là vật của bằng hữu mỗ, Huyền Từ song kiếm của phái Nga My. Nói đi, Linh Tuyết và Hồng Trung đâu?” Thất Sách xắn tay áo, giận dữ phát cuồng, khác hẳn hình ảnh lúc nãy.
“Huyền Từ song kiếm? Danh tự hay lắm, không hổ là Cái Bang chi bảo! Nào, mỗi người một thanh.” Triệu Đại Minh hớn hở, đúng là kỳ hoa trên giang hồ.
“Ngươi xử trí sư đồ họ thế nào?” Thất Sách nổi giận, tung ra một chưởng.
Triệu Đại Minh hai tay cầm kiếm khẽ lách người, Thất Sách hóa chưởng thành quyền, Hổ quyền xuất ra, chiêu thức bình thường nhưng liên miên. Triệu Đại Minh tung cước đón đỡ, Thất Sách càng đánh càng hăng, chưởng phong rít vù vù.
“Này, không đánh nữa, chẳng qua là ăn trộm kiếm thôi mà, trả cho bằng hữu ngươi là xong, sao lại nhỏ nhen thế.” Triệu Đại Minh không giận, mặt vẫn cười cợt, trong lúc cười nói, hai chân liên tục hóa giải toàn bộ thế công của Thất Sách.
Lão khất cái mang kiếm lên thè lưỡi ra, chỉ vào mình: “Là lão đã lấy trộm trưa nay trong khách sạn, bằng hữu của Thái Cực thiếu hiệp là hai mỹ nhân? Một người Sắc Mục cao ráo, tính tình rất tệ, một người nhỏ bé xinh xẻo, trông rấ