Pair of Vintage Old School Fru
Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Thiếu Lâm Tự Đệ Bát Đồng Nhân

Tác giả: Cửu Bả Đao

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324430

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

bát mạch bị kình lực vô cùng vô tận của Bất Sát xung kích đến đứt đoạn.

Triệu Đại Minh nhận rõ tình hình bất lợi, nghiến răng thét to “coi phân của ta”, Bất Sát sững người, Triệu Đại Minh xoay hai tay chụp lấy Thất Sách cùng Quân Bảo ném mạnh ra xa.

Bất Sát biết bị trúng kế, giận dữ điên cuồng, nhân lúc Triệu Đại Minh không kịp phòng thủ, xoay tay chụp vào sống lưng y. Triệu Đại Minh đau đớn, dựa vào ngụm khí cuối cùng xuất ra hai chưởng.

Đang lúc Triệu Đại Minh sa vào hiểm cảnh, một đàn Hồ phong không rõ lai lịch từ xa bay tới tấn công Bất Sát. Võ nghệ lão siêu phàm, đàn ong sao có thể đối địch? Lão không hề hoảng loạn, hai tay áo múa lên, kình khí ào ào bức đàn ong không lại gần dược, thỉnh thoảng lại đẩy kình lực ra, đàn ong không tránh kịp là bị chấn rụng xuống đất. Nhưng đàn ong cả nghìn vạn con, không biết sợ hãi, liên miên lao tới, nhìn kỹ thì thấy đàn ong tấn công theo biến hóa ngũ hành, trận pháp nghiêm cẩn, hiển nhiên có cao nhân ở sau lưng khống chế.

Bất Sát bình tĩnh lắng nghe trong tiếng sấm động, phát giác có tiếng địch ở trên cao, tựa hồ là đối tượng điều khiển đàn ong. Lão lập tức nhặt một viên đá ném tới, tiếng địch vẫn véo von, thế công của đàn ong càng mãnh liệt, cơ hồ khiến lão không mở nổi mắt. Lão ném liền mười mấy viên đá, tiếng địch mới biến mất.

Triệu Đại Minh, Quân Bảo, Thất Sách mất bóng, quần hùng xôn xao một lúc rồi tản đi.

Bất Sát nổi giận, xông vào giết mấy cao thủ rồi mới miễn cưỡng trấn tĩnh lại.

“Dù trốn thoát cũng chỉ là ba phế nhân.” Bất Sát vẩy máu dính trên tay, nhìn vầng trăng đỏ máu.

Đích đích xác xác là ba phế nhân.

“Kinh mạch đứt đoạn, hiện tại huynh toàn thân mềm oặt, còn nội lực nhưng không còn kình.” Quân Bảo tựa vào gốc cây, dáng vẻ cực kỳ vất vả, nhưng vẫn mỉm cười, “Thất Sách, nếu tìm được cách tiếp nhận nội lực, huynh và Triệu xú trùng sẽ tặng đệ tất cả nội lực. Đệ kiêm cả ba người, khổ luyện vài năm nhất định có thể đả bại Bất Sát. Dồn hết trách nhiệm này cho đệ, đệ quả thật thiệt thòi.”

Thất Sách kinh hãi, dự cảm không lành dâng lên. Tay Hồng Trung siết chặt mà gã không cảm giác được.

“Nghĩa tử! Tay ta là tay con. Tay con là tay ta. Từ nay không phân ly nữa. Ha ha, ha ha, ha ha. Ta đã bảo hai chúng ta có duyên như thế, vừa gặp đã hợp nhau, kết nghĩa phụ tử, hóa ra ông trời bảo ta sinh ra đôi tay này để cho chon. Ha ha, ha ha, ha ha.” Triệu Đại Minh vừa ngủ dậy đã cười ha hả, cái ghế trúc y nằm trên lắc lư, bốn đệ tử Cái Bang khiêng ghế thì có hai người mà Thất Sách đã gặp là Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân, Trọng Bát và mấy trưởng lão nhăn nhó đi theo.

Thất Sách kinh hãi nhìn đôi tay mình không thể giơ lên được, Hồng Trung hiểu ý, khẽ cầm lên cho gã xem kỹ – to lớn, hôi rình, đen nhẻm, vốn không phải là tay gã.

“Thế… thế này là thế nào?” Gã đoán ra được, trong lòng khổ sở cùng cực, chỉ là biến hóa ly kỳ khúc chiết trong chuyện này thì gã nhất thời không dám tin.

“Không chỉ Quân Bảo ca kinh mạch toàn thân đều đoạn, Triệu bang chủ vì cứu huynh và Quân Bảo ca, sống lưng đã bị con lừa trọc đó đánh gãy. Giang hồ đệ nhất thần y Chung Tu Bạch nói rằng Triệu bang chủ suốt đời không thể đứng dậy được, tay huynh cũng bị con lừa trọc đó chấn đoạn, kinh mạch mười phần đứt chín, khớp xương chảy dịch, đôi tay này dù mọc ra cũng không thể sử dụng võ công như trước.” Hồng Trung lau nước mắt.

Tình huống đã xấu đến độ không thể xấu hơn, thì thần y Chung Tu Bạch mới đến chữa.

Cắt cánh tay bị phế của Thất Sách cùng tay Triệu Đại Minh rồi nối lại bằng kỹ thuật gần như thần kỳ, trước khi nối kinh mạch và huyết quản, đợi khi xương liền một cách tự nhiên, huyết tính hồi phục thì hai tay lại như trưước kia.

“Thần kỳ thế sao?” Thất Sách ngoẹo đầu.

“Cũng nhờ vào huyết tính của của hai chúng ta hợp nhau.” Triệu Đại Minh đắc ý dương dương.

Hôm đó Chung Tu Bạch nói việc đổi tay này không khó, từ thời Tam Quốc thì Hoa Đà đã đạt tới bản lĩnh này, hoặc còn sớm hơn đã có danh y thực hiện được. Nhưng máu mỗi người khác nhau, nếu không hợp thì thay chân tay tất sẽ phát sốt, nôn ọe, vết thương mưng mủ rồi rữa nát, sau cùng sẽ tử vong. Cũng may họ Chung nghiên cứu ra loại thuốc đặc thù có thể trắc nghiệm máu của mỗi người, của Thất Sách và Triệu Đại Minh không bài xích nhau nên Chung Tu Bạch lập tức động đao thay tay khiến Thất Sách có được đôi tay bẩn nhất nhưng bá đạo nhất thiên hạ.

“Không thể dùng xương khác, như xương hổ hoặc báo thay cho xương sống triệu đại ca ư?” Thất Sách không dám tin vào đôi tay đang được Hồng Trung đỡ. Những sự thật bày ra trước mắt, quả thật là thế.

“Đúng, quên mất chiêu đó, tìm tên thần y tính sổ.” Triệu Đại Minh nổi giận, thật sự định chỉ huy bốn người khiêng ghế cất bước.

Thất Sách nhìn Quân Bảo, Quân Bảo mỉm cười, không khó nhận ra trong nụ cười nhẹ nhõm của y ẩn chứa nỗi khổ khó nói, nụ cười cố rặn ra càng khiến người khác đau lòng.

“Bỏ lại đệ để xông pha giang hồ ba năm, trải sóng trải gió, lúc nguy cấp lại gặp được đệ, ông trời đãi huynh không bạc chút nào. Đủ rồi, Thất Sách. Thế là đủ rồi.” Quân Bảo sảng khoái, “Chung Tu Bạch bao chỉ cần chăm