
Lý Ân Tú.Ôi chao, con bé tuổi trẻ măng, nhưng trí tuệ, phản ứng, túc pháp… tất cả hoàntoàn đã đạt trình độ đại sư.”
Đình Nghi ủ rũ không nói.
Ông đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng trên bầu trời caoxa xôi.
“Đình Nghi, từ khi anh trai cháu từ bỏ Teakwondo, ông ngoạigửi gắm mọi hy vọng vào cháu. Đó không chỉ là hy vọng của ông, còn là hy vọngcủa mẹ cháu, nếu mẹ cháu còn sống…”
Mắt Đình Nghi lại đỏ lên.
“Cup thế giới cố nhiên là chuyện lớn của giới Teakwondo,nhưng cuộc thi này là đại diện cho quốc gia phấn đấu mang lại vinh quang cho tổquốc. Ông ngoại hy vọng con có thể mang lại vinh quang đó cho tổ quốc.”Bóng lưng ông già đơn côi, buồn thảm. “Năm xưa, không chờ được đến ngàyTaekwondo được đưa vào hạng mục thi đấu của Olympic, là tiếc nuối cả đời của mẹcon. Ông ngoại vốn đã tưởng A Hạo có thể làm được, nhưng nó lại quay lưng vớiTaekwondo.”
“Anh trai chỉ là bất đắc dĩ…”
Đình Nghi không nén nổi, thanh minh cho anh trai, nhưng lại khôngbiết có nên nói cho ông biết nguyên do.
“Bất luận là nguyên cớ gì, từ bỏ Teakwondo là phản bội! Khôngchỉ phản bội Taekwondo, còn là phản bội mẹ các cháu!” Ông không muốn nghebất cứ lời giải thích nào.
“Bắt đầu từ bây giờ, trong hai tháng, cháu không được phéprời khỏi võ quán, tiến hành luyện tập cách ly, vứt hết những trò quảng cáo nhảmnhí ra khỏi đầu, cũng không được lén tìm gặp tiểu tử Sơ Nguyên!”, ôngnghiêm giọng nói.
CHƯƠNG 7 + 8 +9 (4)
“…”
Đình Nghi nhìn ông vẻ cầu khẩn.
“Có nghe không! Nếu không thì đừng có bước chân vào Hiền Võnữa!”, ông cao giọng.
“… Vâng!” Đình Nghi bất lực lý nhí, suy nghĩ giây lát,lại nói thêm: “Nhưng ở chỗ huấn luyện viên Thẩm Ninh, nếu cháu đột nhiênkhông đến đó…”.
“Ồng sẽ đích thân gọi điện cho A Ninh!”
“…Cháu…”
Đinh Nghi biết, huấn luyện viên Thẩm vô cùng kính trọng ông ngoại.
Huấn luyện viên Thẩm năm xưa là môn đệ của ông ngoại không chỉ họcđược túc pháp của ông, mà còn học được phương pháp huấn luyện Teakwondo mộtcách hệ thống. Trước đây, khi huấn luyện cho đội tuyến quốc gia, Thẩm Ninh cũngthường mời ông đến chỉ giáo cho các đệ tử.
“Còn nữa, con bé tên Thích Bách Thảo đó”, ông trầm tưnói, “Cháu phải lưu ý, có thể nó sẽ là đối thủ mạnh nhất của cháu ở trongnước”.
* * *
Ngày hôm sau, trên các báo và chương trình thời sự cũng đều giốngnhư bản tin tối của Ngạn Dương hôm trước, Tất cả đều đưa tin tình hình tậpluyện đầy triển vọng của Đình Nghi, cuộc thi Cup Taekwondo thế giới lần này,rất có thể cô sẽ đoạt thành tích mang tính đột phá.
Mọi hình ảnh xuất hiện cũng đều là cảnh Đình Nghi tấn công BáchThảo.
Tại trung tâm huấn luyện,
Không khí trong phòng giữ đồ đầy gượng gạo.
Các đệ tử nhìn trước ngó sau rồi mới dám mở miệng, chỉ hỏi đếnnhũng chuyện không đâu vào đâu, tránh nói đến trận đấu hôm trước và bản tin tốiđó. Cùng trong một đội, dù bàn luận chuyện ủng hộ Đình Nghi hay thể hiện sự anủi Bách Thảo đều không thích hợp.
Hiểu Huỳnh cũng hiểu điều đó.
Cho nên, cô ủ rũ lấy cặp sách từ trong ngăn tủ, lặng lẽ đi trước,cũng không chờ Bách Thảo.
“Cho này.”
Đợi mọi người đi hết, Quang Nhã mới bối rối đưa ra một món đồ.Bách Thảo đang mở ngăn kéo của mình, nghe tiếng nói bỗng ngẩng đầu, thấy mộtcái túi giấy, bên trọng đựng một đồ gì cưng cứng trong túi nilon.
“Cái gì vậy?”
Bách Thảo giơ tay nhận.
“Quả Trường Thọ, là… là cha cho cô.” Quang Nhã có vẻkhông hào hứng, quẳng cái túi cho cô rồi chần chừ một lát, lại nói: “Ôngấy bảo tôi chuyển lời đến cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ”.
Mùi chocolate thơm sực mũi.
Lần trước, lúc cùng cha đi qua cửa hiệu bánh ngọt, các nhân viênnhà hàng mời họ nếm thử. Cô bóc lớp vỏ cứng, bên trong là lớp nhân dày, trôngrất giống quả bồ đào nhưng giòn hơn nhiều, lại thơm nức.
“Là người cha ở Toàn Thắng võ quán của cô, không phải là sưphụ ở Tùng Bách võ quán”, Quang Nhã cau có bổ sung thêm một câu.
CHƯƠNG 7 + 8 +9 (5)
Thận trọng cầm cái túi, ngón tay Bách Thảo chạm vào quả TrườngThọ, không nỡ ăn. Quả Trường Thọ đắt như vậy, sao sư phụ lại mua nhiều thế.
Thấy bộ dạng Bách Thảo như vậy, Quang Nhã mím môi, nói:
“Bên trong còn có một thỏi chocolate, là của tôi tặngcô.”
Bách Thảo kinh ngạc ngẩng đầu.
“Nhìn gì! Là tôi không ăn được nên mới cho! Nhưng không phảilà quà sinh nhật!”, Quang Nhã bối rối đỏ mặt, “Này, thái độ cô là thếnào vậy, ngớ ngẩn chết đi được! Tôi cảnh báo cô, đừng có ngộ nhận, tôi vẫn rấtghét cô!”.
Nhìn bóng Quang Nhã hấp tấp khoác ba lô vội vàng bỏ đi, Bách Thảobất giác không nén nổi nụ cười ngốc nghếch, cúi đầu vuốt ve thanh socola trongtúi giấy.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có cha biết ngày sinh của cô.
Mỗi năm vào ngày sinh nhật, cha đều tặng một món đồ ăn ngon, đềulà những thứ ngày thường không dám mua. Mặc dù mỗi năm đều không ăn nổi haimiếng, đều bị Quang Nhã cướp mất nhưng cô không giận chút nào.
Nếu biết những món bánh ngon đó đều là Quang Nhã ăn hết, có lẽ chacũng sẽ vui.
Mở ngăn tủ, Bách Thảo lấy túi, cẩn thận bỏ cái túi giấy vào trong,sau đó lấy quần áo ra…
Ồ!
Cô ngẩn người.
Có lẽ đệ tử nào đó để nhầm chăng, trong tủ của cô đặt một bộ võphục mới trắng tinh,