
ng Nam sở dĩ giành chiến thắng…”, giọng căm phẫn, ông nói dằn từng chữ, “… là do ông ta dám sử dụng chất kích thích trong thi đấu!”.
Dưới võ đài đột nhiên ồn ào!
“Ô…”
“Ô…”
Sau đó, trại viên các nước bắt đầu rì rầm bàn tán.
“Dùng thuốc kích thích, một thủ đoạn hèn hạ để giành thắng lợi từ lâu đã không phải là hiếm trên diễn đàn thể thao thế giới”, mặt Kim Nhất Sơn như tỏa ra hỏa khí, “nhưng trong lịch sử Taekwondo quốc tế, đó lại là lần đầu tiên! Trong giới Taekwondo vốn hết sức đề cao lễ nghĩa, liêm sỉ mà lại có một tuyển thủ như Khúc Hướng Nam, dùng thủ đoạn đê hèn để thi đấu.Đây là một sự sỉ nhục, là sự chà đạp lên tinh thần Teakwondo!”.
“Ô…”
“Ô…”
Trại viên các nước bàn luận càng to, trại viên của đội Nhật Bản và Iran thỉnh thoảng quay đầu nhìn các đội viên Ngạn Dương lúc này ngồi im như tượng.
Từ ngón tay đến ngón chân, người Bách Thảo lạnh dần, màng nhĩ réo ù ù, giọng nói từ võ đài truyền đến vẫn như chích vào tai! Tay vẫn nắm chặt,xương khớp ngón tay kêu răng rắc, người run bần bật cô cố kìm chế bản thân, tự nhủ, mình đã quen rồi những lòi nhục mạ nhằm vào sư phụ, mình đã tê liệt từ lâu.
CHƯƠNG 10 + 11 + 12 + 13 + 14 HOÀN QUYỂN 2 (48)
Từ lúc bảy tuổi theo sư phụ vào Toàn Thắng võ quán, mỗi ngày cô đều sống trong những lời châm chọc nhạo báng như vậy.
“Mày biết không, sư phụ mày là kẻ vô liêm sỉ! ”
“Sư phụ mày là loại người xấu mà người ta viết trong sách, mày là tiểu khốn nạn của một kẻ đại khốn nạn!”
“Mày theo sư phụ, vậy là mày nhận cướp làm cha!”
…
Vì những câu đó, cô đã đánh nhau không biết bao nhiêu lần với bọn trẻ của võ quán, mỗi lần dù bị bọn chúng xúm vào đánh thâm tím mặt mày, cô cũng tuyệt nhiên không để bọn chúng được hời, nhất định phải cho bọn chúng trả giá vì đã làm nhục sư phụ cô! Mà sau những lần đánh nhau đó, cô đều nằm sấp trên chiếc ghế đá lạnh ngắt trong sân, cắn môi để sư phụ dùng roi quất vào mông.
Sư phụ cô là người tốt.
Cô phải bảo vệ sư phụ!
Cô quyết không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu sư phụ!
Cho nên, dù mỗi lần bị sư phụ đánh đến rách mông nhưng lần tiếp theo cô vẫn không chịu nhịn!
“Dẫu phải đánh bại mọi người trên thế giới…” Năm chín tuổi, cô đã bị sư phụ đánh đến choáng ngất, khi hơi tỉnh lại, thấy sư phụ đang lặng lẽ nhìn ra cây mai trong đình viện, trên khuôn mặt sớm già trước tuổi của ông hiển hiện vẻ đau khô, nhớ nhung mà cô chưa từng thấy. “… Những gì đã qua không thể nào quay trở lại.”
“Bách Thảo…”
Rất lâu sau, khi ánh mắt sư phụ đã rời cây mai quay lại, cúi đầu nhìn cô, không hiểu tại sao cô vội vàng nhắm mắt,giả vờ chưa tỉnh.
“… Có rất nhiều chuyện không phải chỉ đánh nhau một trận là có thể giải quyết được. Sư phụ biết con là đứa trẻ ngoan, không nghe nổi những lời người ta nói về sư phụ, nhưng con càng bị kích động đánh nhau, người khác càng cảm thấy sư phụ không dạy bảo con đến nơi đến chốn.”
Bàn tay già nua của sư phụ nhẹ nhàng vuốt lên trán cô như cha mẹ cô đã làm trước khi qua đời.
“… Sư phụ không muốn con lãng phí tinh lực vào những trận ẩu đả thế này, sư phụ mong con có ngày có thể trở thành tuyển thủ Teakwondo xuất sắc, đứng trên đỉnh cao vinh quang. Đó là ước nguyện cả đời, ước nguyện lớn nhất của sư phụ.”
Vậy là, chín tuổi đầu, cô đã hiểu.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đường đường chính chính,hoàn toàn trong sạch đứng lên đỉnh cao nhất, cô mới có thể chứng minh sự trong sạch của sư phụ!
Ðến lúc đó, cô có thể hùng hồn tuyên bố với thiên hạ sư phụ cô,Khúc Hướng Nam, là người tốt, là một người chính trực cao cả, trong sạch, tuyệt đối không phải là kè hèn nhát vô liêm sỉ!
CHƯƠNG 10 + 11 + 12 + 13 + 14 HOÀN QUYỂN 2 (49)
Cô phải học cách nhẫn nhịn, kìm chế.
Cũng học cách yên lặng.
Từ đó, hầu như cô không đánh lại bọn trẻ nữa mà dốc hết thời gian vào luyện tập. cô tưởng mình đã hoàn toàn tê liệt, không còn bị kích động nữa,nhưng…
Lúc này…
Trong hoàn cảnh như thế này, trước mấy chục tuyển thủ đến từ các quốc gia, tận tai nghe thấy tên của sư phụ bị những tiếng nói tượng trưng cho quyền uy tối cao của giới Taekwondo nhục mạ. Hơi lạnh xuyên thấu sống lưng khiến lưng cô cứng lạnh, nỗi phân uất trong lòng dần dần không nén nổi, muốn quẫy đạp gào thét!
Kìm chế!
Nhươc Bạch ấn mạnh vai cô.
… Đúng.
Bách Thảo từ từ nhắm mắt, hít thở sâu, cố gắng kìm nén bản thân,bàn tay nắm chặt run lên.
“Sau khi bị phát giác, Khúc Hướng Nam không những bị tước danh hiệu vô địch, liên đoàn Taekwondo thế giới cũng phá lệ trừng phạt ông ta hết sức nghiêm khắc, tuyên hủy tư cách luyện tập Taekwondo của ông ta, cấm thi đấusuốt đời, con người đáng nhục đó cũng không có tư cách truyền dạy Taekwondocho bất kỳ ai.”
Anh mắt dữ dằn, uy nghiêm lướt qua gương mặt non nớt của các thiếu niên. Kim Nhất Sơn tiếp tục truyền dạy:
“Nếu trong các đệ tử, có ai đó không biết tuân thủ lễ nghĩa,không biết liêm sỉ thì nên lập tức từ bỏ Taekwondo! Không nên để các trò trở thành như Khúc Hướng Nam, trở thành nỗi nhục của giới Teakwondo!”
“Nỗi nhục, vô liêm sỉ”, từng chữ khó nhằn nhịn đó như những lưỡi dao đâm vào tim Bách Thảo! Bàn tay năm chặt c