
e môi anh thấp thoáng nụ cười, hình như anh đã biết.
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (18)
“Bách Thảo…” Hiểu Huỳnh không dám xác định, người run lẩy bẩy nép vào cánh tay Diệc Phong.
“Quả nhiên”, Diệc Phong hít một hơi thật sâu,“Bách Thảo đã không còn là cô bé chỉ biết xông lên rồi đánh như năm xưa nữa rồi”.
Hơn nữa…
Quang Nhã nhìn cú song phi thứ năm, thứ sáu của Kim Mẫn Châu rơi vào không khí, môi cắn chặt như sắp bật máu, lẽ nào thể lực Bách Thảo thật sự có thể sánh với Kim Mẫn Châu? Sau cú song phi thứ bảy đá hụt của Kim Mẫn Châu là một bầu không khí yên lặng bất thường. Hầu như tất cả những người chứng kiến đều bàng hoàng sửng sốt. Đây rõ ràng không phải là may mắn, không phải Thích Bách Thảo may mắn đến nỗi, mỗi cú song phi của Kim Mẫn Châu đều hụt một chút… đó là cự ly Bách Thảo đã cân nhắc.
Chỉ có một tấc.
Vì thế Kim Mẫn Châu không cam lòng. Vì thế Kim Mẫn Châu tiếp tục đá hết cú này đến cú khác. Điều đó cần sự phán đoán thông minh và khả năng khống chế đầy bản lĩnh. Huống hồ, Thích Bách Thảo hầu như không chỉ khống chế được khoảng cách ra đòn của đối thủ, ngay hướng tránh và độ lùi của cô cũng khiến người ta kinh ngạc. Mỗi lần cô đều cố ý dịch chuyển sang phải một chút, khiến Kim Mẫn Châu đã ra cú song phhi thứ tám mà hai người vẫn không vượt ra khỏi đường biên. Các ngón tay Nhược Bạch nắm chặt, run run, mắt đăm đăm hướng vào từng cử động của Bách Thảo trên sàn. Các tuyển thủ của Xương Hải võ quán cũng bắt đầu nhận ra những dấu hiệu bất thường trong đấu pháp của Thích Bách Thảo. Đó là cái bẫy mà cô ta cố ý giăng ra nhằm dẫn dụ Kim Mẫn Châu đá liên hoàn song phi.
Nhưng mục đích của cô ta là gì, cho dù Kim Mẫn Châu đá hụt thì cô ta cũng chẳng được gì, lẽ nào… Lẽ nào…
Cô ta vẫn còn sức để phản công? Không thể như thế. Sau khi trải qua hai hiệp giao đấu quyết liệt, ngoài Kim Mẫn Châu ra thì chưa một nữ tuyển thủ nào có thể có sức lực kinh người như vậy hòng phản công lại được. Duy trì cầm cự không bị Kim Mẫn Châu đá gục đã là kỳ tích. Nhưng bất luận thế nào, Mẫn Châu cũng không thể tiếp tục tấn công kiểu đó, song phi liên hoàn tiêu hao thể lực vô cùng.
“Hây…!”
Tận mắt thấy tám cú đá liên hoàn song phi, mười sáu bước xuất ra như vũ bão, tuyệt chiêu của mình vẫn không chạm vào người Bách Thảo, máu trong người Kim Mẫn Châu như sôi sùng sục. Chưa bao giờ cô phải chịu nỗi nhục như thế này. Trong trận quyết đấu lấy lại danh dự cho cha, trước sự chứng kiến của bao nhiêu tuyển thủ các nước, trước đối thủ Thích Bách Thảo – đệ tử yêu của tên khốn kiếp Khúc Hướng Nam, tuyệt chiêu song phi liên hoàn cô đã khổ luyện ròng rã ba năm đã khiến không ít đối thủ ngấm đòn, bản thân cũng được tận hưởng không ít vinh quang, vậy mà lại lần lượt đá hụt, thật là nhục nhã!
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (19)
Thật kinh khủng!
“Hây… a…!”
Vận hết thảy sức lực cuối cùng, cú song phi thứ chín! Trong tíc tắc Kim Mẫn Châu tung người bay lên, mọi thứ trước mắt đã nhuốm một màu tối thẫm, toàn bộ ý thức của cô chỉ chú ý vào một điểm, phải đá trúng Thích Bách Thảo! Phải cho mọi người trong thiên hạ hiểu rằng, thầy nào trò nấy,kẻ khốn kiếp Khúc Hướng Nam không xứng đáng tỉ thí với cha cô, đệ tử của hắn càng không xứng một ngón tay với cô.
Tung chân!
Tiếng gió xé không khí!
Cô đã có thể cảm nhận phía trước gót chân mình là cái đầu nóng ran của Thích Bách Thảo, chỉ cần tiến tới một chút, một chút nữa…
Toàn sân lặng như tờ.
Tất cả im phăng phắc, không một tiếng động dù rất nhỏ, khi bóng đen trước mặt tan đi, mắt Kim Mẫn Châu dần dần có thể nhìn rõ, cơ thể cô đang tụt xuống, còn gót chân của cô không cảm nhận được hơi ấm của cơ thể Thích Bách Thảo.
Cú song phi thứ chín…
Đá hụt…
Toàn sân im phăng phắc. Bàn tay Hiểu Huỳnh bịt chặt miệng. Chính vào khoảnh khắc Kim Mẫn Châu vận hết nội lực cuối cùng lăng chân thực hiện cú song phi thứ chín, thân hình Bách Thảo đã như một chú hươu nhỏ né sang phải, tạo một khoảng cách đủ xa.
Tốt lắm!
Bách Thảo!
Không như Nguyễn Tú Mai hôm qua bị Kim Mẫn Châu đả thương tám cú liền, mà mưu kế dẫn dụ khiến Kim Mẫn Châu thấm nhục bởi chín cú đá song phi liên hoàn lần lượt đá hụt, khiến con người ngạo mạn kia liên tiếp đá vào không khí một cách thảm hại. Hiểu Huỳnh hỉ mũi, từ từ nở nụ cười mãn nguyện
Cô biết, Bách Thảo của mình cừ khôi nhất!
Tuyệt vời nhất. Đột nhiên, chính trong khoảnh khắc Kim Mẫn Châu rơi xuống đất.
“Hây…!”
Ánh nắng chiều hè phát ra muôn ngàn tia chói chang, các tuyển thủ ngồi bên dưới đều không thể mở mắt, chỉ thoáng thấy hình bóng Bách Thảo miệng hét lên, xoáy người, tung thân lên cao như một tia chớp trắng đâm thủng bầu không khí. Dưới ánh mặt trời gay gắt bộ trang phục trắng càng lấp lóa, chói mắt. Về sau, trận đấu này được coi là trận đấu thành danh của Thích Bách Thảo trong toàn bộ sự nghiệp của cô. Cũng chính bắt đầu từ trận đó con đường công danh của cô rạng ngời thênh thang, đượm sắc màu huyền thoại, được đồng đội truyền tụng.
Trên võ đài, trong tíc tắc Kim Mẫn Châu văng xuống đất, Bách Thảo xoáy người tung chân phải đá ngang giống như khuấy dòng chảy tọa thành xoáy