
Trong một tíc tắc nhanh như chớp, những người ngồi dưới không thể nhìn rõ cú đá thứ hai của Bách Thảo rơi vào không khí, Kim Mẫn Châu có cơ hội ra đòn
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (24)
. Xem ra cục diện có lẽ hoàn toàn xoay chuyển vào giây phút chót, Kim Mẫn Châu dường như có cơ hội chuyển bại thành thắng. Sắc mặt Nhược Bạch rắn đanh, trắng bệch như sáp. Chủ tướng Mân Thắng Hạo của Xương Hải võ quán đột nhiên cau mày.
Tại sao…
Cú song phi của Thích Bách Thảo đá hụt, vậy mà cơ thể cô ta không hề loạng choạng, trái lại cô ta có thể tiếp tục tung người bay lên.
… … “Tốt!”
Bách Thảo hít một hơi thật sâu, nói như đinh đóng cột: “…Nếu cô thua tôi thì Kim Nhất Sơn đại sư nhất định phải xin lỗi sư phụ tôi và vĩnh viễn không được làm nhục danh dự của người!” …
… “Hây…!”
Tiếng hét của Bách Thảo chấn động thung lũng. Ánh nắng xiên ngang thiêu đốt chiều hè như phát ra những tia sáng trắng chói chang đến độ mọi người cảm thấy trước mắt cơ hồ có ảo giác. Trong khoảnh khắc hai thân hình giao nhau trên võ đài, tại sao Thích Bách Thảo có thể thực hiện cú song phi?
Cú đá thứ ba!
Bên tai là tiếng hét, ánh mặt trời vẫn thiêu đốt, Bách Thảo dùng hết sức bình sinh, khi Kim Mẫn Châu sắp dịch chuyển tới mép đường biên, như tia chớp tung chân đá cú thứ ba. Không ai biết, thể lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt. Nhưng cô không thể thua ở thời khắc cuối cùng này, cô không thể thua. Chắc chắn là sư phụ đang nhìn cô, cô biết ông là người cao quý, bất kỳ ai cũng không được phép dùng những từ ngữ khiếm nhã làm tổn hại danh dự của ông!
Dẫu rằng, dẫu rằng chính sư phụ đã nói với cô, cô cũng không tin.
Cô chỉ tin…
Cô chỉ tin…
Sư phụ tuyệt đối không làm chuyện đó, tuyệt đối không dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để giành chiến thắng.
***
…
… Cuộc thi tranh Cup vô địch Teakwondo thế giới thứ mười bảy, trong tiếng hoan hô vang dội của hàng vạn người, Kim Nhất Sơn của Hàn Quốc như một anh hùng ra trận.
“Uống đi, nó sẽ khiến anh chiến thắng.” Gã trùm xã hội đen nói nhỏ, đưa một chai nước khoáng đến trước mặt ông, trực cảm được hàm ý của lời nói, ông từ chối uống chai nước đó. Trận đấu với Kim Nhất Sơn là trận đấu khó khăn nhất chưa từng có trong đời. Kim Nhất Sơn được trời phú cho thể lực sung mãn như núi lửa phun trào, đòn tấn công như vũ bão,đã có lần đưa ông vào cảnh khốn đốn. Cũng chính trận đấu đó khiến ông nhận ra được sức mạnh của thể lực đối với Teakwondo quan trọng như đất đối với cây. Trận đấu diễn ra cực kỳ khó khăn. Nhưng, dù mấy lần bị Kim Nhất Sơn ra đòn mạnh đến nỗi suýt không đứng lên được nhưng ông vẫn duy trì được vị trí hữu hiệu của mình, không để Kim Nhất Sơn ghi điểm.
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (25)
Ông không thể thua, ông chiến đấu bằng tính mạng của A Viên, chỉ có chiến thắng, AViên của ông mới có hy vọng được cứu chữa. Điểm số lúc sắp kết thúc trận đấu đạt được như thế nào ông không thể nào nhớ rõ, chỉ biết lúc đó thể lực đã gần cạn kiệt, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ. Chỉ nhớ hình như Kim Nhất Sơn mãi không thể ghi điểm, ông ta đã nôn nóng tột độ, phá thế phòng thủ của ông, đã cố ý gài bẫy dụ ông tấn công. Còn ông đã thực sự đá trúng.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Kim Nhất Sơn gầm lên như hổ, quăng áo giáp bảo vệ xuống sàn. Sau đó như là những tiếng rên ai oán, hình như không ai muốn ông chiến thắng. Người đẫm mồ hôi, ông quỳ xuống huớng về tổ quốc, hướng về A Viên.
… Trận thứ nhất chiến thắng Kim Nhất Sơn được coi là ứng cử viên nặng ký nhất của chức vô địch,nên mấy trận tiếp theo trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ có điều thể lực không ngừng tiêu hao. Đánh đến vòng chung kết, khi giải lao giữa hiệp, ông vặn chai nước của mình uống mấy ngụm. Chính mấy ngụm nước ấy. Khi lên sàn ngaysau đó, ông cảm thấy thể lực mình có gì đó bất ổn. Ông hy vọng đó chỉ là ảo giác, tuy nhiên xét nghiệm chất kích thích sau trận đấu khiến tất cả trở thành ác mộng, chức vô địch ông vật lộn gian khổ có được trở thành nỗi nhục nhã dai dẵng, trở thành chủ đề đàm tiếu khinh miệt của thiên hạ.
…
…
Một cơn gió hè thoáng qua. Nắng lấp loáng trên những lá mai, Khúc Hướng Nam lặng lẽ phủi những hạt bụi trên phiến lá. Về sau nghĩ lại, trong hiệp thứ nhất của trận chung kết, lúc giằng co với đối thủ, theo hướng nhìn của người đó, ông thoáng thấy có người cúi xuống chỗ ông ngồi nghỉ giải lao giữa hiệp, làm nhanh động tác nào đó.
Nếu…
Nếu lúc đó ông nhanh trí phát giác…
Khúc Hướng Nam cay đắng ho mấy tiếng.
…
… “Hướng Nam, em xin lỗi…” A Viên vừa đẻ non được mấy ngày, môi khô tái nhợt, tay phải tựa như vuốt ve đứa con, nhẹ nhàng đặt lên vai ông. Còn ông gục xuống bên cô, vùi mặt vào tấm ga giường,không dám để cô nhìn thấy sự yếu đuối và đau khổ của mình.
“… Nếu không phải tại em… anh sẽ không đi tìm những người đó… những người không tin tưởng anh… không tin tưởng anh chỉ dựa vào bản thân có thể giành chức vô địch… Hướng Nam… là em đã liên lụy đến anh…”
“Em có tin anh không?”, giọng ông khản đặc.
Không ai tin ông. Ông giải thích thế nào ban tổ chức cũng không tin. Ban tổ chức Teakwondo thế giới cho rằng ông gian lận càng áp dụng hì