XtGem Forum catalog
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329182

Bình chọn: 7.5.00/10/918 lượt.

ội lúc trước do thất bại của Kim Mẫn Châu giờ đã phục hồi, lại sôi sục. Bách Thảo nắm chặt nắm đấm, căng thẳng theo dõi Nhược Bạch đang tiếp tục cuộc đấu trên võ đài. Cô có thể nhìn thấy vẻ mặt xanh xao, đôi môi khô nẻ vì sốt của anh. Thực ra, không phải cô không hiểu vì sao Nhược Bạch lại kiên quyết muốn ra sàn đấu.





Từ khi Đình Hạo tuyên bố từ bỏ tham gia mọi cuộc thi đấu, từ bỏ Teakwondo, suốt một năm ròng sau đó tính tình Nhược Bạch trở nên trầm tư khác thường. Anh từ chối tham gia tập luyện ở trung tâm huấn luyện của Thẩm Ninh. Thời gian đó ngoài việc hằng ngày đưa các tuyển thủ đi luyện tập, bản thân anh hầu như không tham gia cọ xát trong bât cứ trận thi đấu nào.

“Anh… anh muốn chiến thắng Đình Hạo phải không?”

Một buổi tối hai năm trước, cô đã hỏi Nhược Bạch như vậy. Do vẻ lãnh đạm cổ hữu của anh khiến Bách Thảo cảm thấy hơi sợ, nhưng hằng ngày thấy anh như vậy, cuối cùng cô cũng lấy hết cam đảm.

Tối đó dưới ánh trăng, trên hành lang gỗ của phòng tập, cô rụt rè ngồi xuống cạnh anh.

“Là bởi vì”, rất lâu không thấy anh trả lời, cô quyết định nói thẳng,

“… anh coi Đình Hạo là đối thủ mạnh nhất, khi Đình Hạo không thi đấu nữa, không còn cơ hội chính thức đua tài với anh ấy… cho nên anh buồn đúng không?”.

Ánh trăng rấ tmờ. Khuôn mặt Nhược Bạch bị một góc mái hiên che khuất.

“Vì sao anh tập Teakwondo?”, ngập ngừng một lát, đăm đăm dõi nhìn khuôn mặt tư lự lạnh như băng của anh, “… chỉ là để đánh bại Đình Hạo ư?”. Nhược Bạch phẫn nộ liếc cô một cái.

“Vậy…”, nhìn đôi mắt sa sầm giận dữ của anh, Bách Thảo cau mày hỏi, “Tại sao anh phải từ bỏ vì anh ấy?”.

Ánh trăng lờ mờ. Thời gian cơ hồ đã qua một thế kỷ. Lặng lẽ, hàng mi của Nhược Bạch từ từ cụp xuống, nhìn bóng hai người đổ dài trên nền gõ hành lang, chính vào lúc cô tưởng Nhược Bạch sẽ không bao giờ mở miệng thì anh bất ngờ lên tiếng, giọng nhỏ khàn khàn

. “Tôi quá vô dụng.”

Giọng nói của anh cũng lạnh như ánh trăng ngoài kia.

“Hồi nhỏ, tôi nằm bò trên tường võ quán xem trộm các đệ tử luyện tập bên trong. Tùng Bách khi ấy là võ quán đệ nhất Ngạn Dương, có rất nhiều đệ tử, rất đông vui náo nhiệt.Mọi người đều cảm thấy vinh hạnh tự hào vì võ quán của mình, chỉ cần được Sơ Nguyên đưa đi thi đấu, giải nhất chắc chắn thuộc về Tùng Bách”, anh nói một cách khô khan, “… Nhưng từ khi Sơ Nguyên ra đi, Tùng Bách trong tay tôi đã sa sút như xuống dốc không phanh, sư phụ rất thất vọng, thậm chí không còn muốn đưa các đệ tử đi luyện tập, đệ tử của võ quán vì vậy ngày càng ít dần”.

CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (31)

Cô ngây người lắng nghe. “Đình Hạo giống như thiên tài từ trên trời rơi xuống, mang đi tất cả vinh quang và những giải quán quân mà Sơ Nguyên từng đoạt được, mọi người quên dần Sơ Nguyên, chỉ còn nhớ Đình Hạo sáng chói như ánh mặt trời.

” Môi anh mím chặt, sau đó nhếch lên biến thành nụ cười thiểu não. Hồi lâu sau,hàng mi từ từ nâng lên, hướng ánh mắt lạnh tanh vào cô. “Chỉ cần đánh bại Đình Hạo là có thể chấn hưng Tùng Bách võ quán, một việc đơn giản như vậy mà mãi tôi vẫn không thể làm được.”

“…”

Bách Thảo không biết nói sao. “Khổ luyện hai năm, tưởng rằng đã tiến bộ kha khá, mãi đến trận đó mới phát hiện, khoảng cách với Đình Hạo vẫn vô cùng lớn”, mắt anh lóe tia sắc lạnh khó hiểu, “… không cần luyện tiếp nữa, Teakwondo là môn võ thuật thuộc về những thiên tài, người thường dù luyện bao nhiêu chẳng qua cũng chỉ là bị bông cho người ta đá mà thôi”.

“Vậy em cũng không nên luyện tập tiếp nữa, phải không?” Lòng buồn bã,khoảng cách giữa cô với Đình Nghi lại càng lớn, giống như một người trên cung trăng, một người dưới mặt đất.

“Nhưng em không tin những cái đó.” Hít một hơi dài, cô nói: “Cách đánh của em rất ngốc, em đã rất khổ công, em không phải là thiên tài nhưng chỉ cần tiếp tục tập luyện, em sẽ tiến bộ, nhất định có ngày em đánh bại Đình Nghi”.

Ánh trăng lạnh lẽo. “Anh có hối hận không?”, cô cắn môi, ngoảnh nhìn anh, “Nếu có một ngày, một người ngốc như em có thể đánh bại Đình Nghi, nhưng anh đã không còn luyện Teakwondo nữa, anh thực không hối hận sao?”.





Đêm hôm đó, Nhược Bạch và cô cơ hồ ngồi trắng đêm tại hành lang phòng tập. Anh trầm ngâm không nói, cô cũng không dám mở miệng, về sau mới phát hiện mình ngủ gục trên sàn từ lúc nào. Sau đêm đó, Nhược Bạch bắt đầu luyện tập trở lại, đưa toàn đội đi tập ở trung tâm huấn luyện của Thẩm Ninh

. Một năm sau,dưới sự dẫn dắt của anh, Tùng Bách võ quán đã giành được chiến thắng áp đảo trong trận thách đấu hằng năm với Hiền Võ võ quán. Tuy nhiên, trận tỷ thí đó Đình Hạo không tham gia. Cô hiểu, đối với Nhược Bạch là điều đáng tiếc không thể nào bù đắp. Cuộc thi đấu tập thể hôm nay Xương Hải cử MânThắng Hạo, là người sau Đình Hạo, là tuyển thủ sung sức đã chạm nhiều đỉnh vinh quang. Thắng Hạo và Đình Hạo chưa giao đấu với nhau, hai người đó rốt cuộc ai mạnh hơn, trong một thời gian đã trở thành chủ đề bàn tán rôm rả của giới Teakwondo. Cho nên, dẫu đang sốt cao Nhược Bạch cũng nhấ tquyết không bỏ qua trận này.

CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (32)

Bách Thảo căng thẳng theo dõi diễn bi