
thủ phản kích như vậy, nhưng từ khi bắt đầu hiệp hai, Nhược Bạch đã hoàn toàn thay đổi chiến thuật. Anh liên tục tấn công như vũ bão. Những cú ra đòn đầy sát khí, hết đợt này đến đợt khác chọc thủng phòng tuyến của Mân Thắng Hạo.
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (34)
Đây là chiến thuật do Sơ Nguyên gợi ý sao?
Nhưng Nhược Bạch đang ốm, thể lực anh có thể duy trì lâu như vậy không?
Hai bàn tay nắm chặt, Bách Thảo như ngồi trên đống lửa.
“Hự!”
Sau chuỗi tấn công liên tiếp, cuối cùng Nhược Bạch cũng phá võ tuyến phòng thủ của Mân Thắng Hạo, một cú đá ngang và phản thân đá hậu mạnh như búa giáng vào ngực đối thủ.
2:1
“Phập!”
Sắp kết thúc hiệp hai, Nhược Bạch tìm ra được sơ hở trong phản công của đối thủ, anh liền xoay người đá hậu và lại đá trúng. Tỷ số chốt ở con số 3:1.
Khó khăn nhất là hiệp thứ ba, thể lực Nhược Bạch quả nhiên đúng như Bách Thảo lo lắng, suy giảm nhanh chóng, dẫu vận hết sức lực cũng không thể tung người vọt lên. Mân Thắng Hạo bị dẫn trước, chuyển từ phòng thủ sang tấn công, ra đòn như sóng biển, lớp sau dữ dội hơn lớp trước. Còn Nhược Bạch lại chuyển sang phòng thủ, mặc dù tiết tấu chân của đã hơi chậm, sức lăng chân cũng giảm sút nhiều nhưng vẫn giữ vững, không cho đối thủ cơ hội ghi điểm.
Thì ra là vậy. Bách Thảo hồi hộp nhìn sang vẻ trầm tĩnh của Sơ Nguyên bên cạnh. Do biết thể lực của Nhược Bạch sư huynh không thể cầm cự lâu, cho nên Sơ Nguyên sư huynh mới đề nghị Nhược Bạch vốn có thế mạnh trong phòng thủ, chớp thời cơ tấn công trước ghi điểm, sau đó cho dù thể lực giảm sút cũng có thể duy trì thế cầm cự, bảo vệ tỷ số đến cùng.
Nhưng… Nhược Bạch có thể cầm cự được không?
Ở một khoảng cách xa như vậy, Bách Thảo cũng có thể nhận ra sắc mặt anh càng lúc càng tái nhợt, môi khô nẻ mím chặt. Trong những giây nghỉ giữa các đợt phản kích thưa thớt, thậm chí còn nghe thấy tiếng ho cố nén của anh. Đột nhiên, trong lúc Nhược Bạch ho dữ dội Mân Thắng Hạo hét to, tung chân đá lệch vào vai anh.
Ôi! Bách Thảo kinh hoàng, trái tim như muốn vỡ tan.
“Hự!”
Âm thanh như tiếng búa bổ, như đập nát da thịt,đạp mạnh vào cằm Nhược Bạch. Cú đá khiến anh bật ngửa mặt, sức mạnh của nó khiến anh không thể nào khống chế được cơ thể.
“Phịch!”,
“Phịch!”
, “Phịch!”, tiếng chân thụt lùi của anh liên tục đạp lên sàn.
“Cẩn thận!”,thấy Nhược Bạch sắp lùi tới đường biên, chuẩn bị rơi xuống đất, toàn thân Bách Thảo run lẩy bẩy.
Ánh mặt trời lóng lánh như thủy tinh. Trong khoảnh khắc chân giẫm lên đường biên,Nhược Bạch cứng người định thân, cuối cùng với nỗ lực phi thường, quả nhiên anh đã đững vững được. Bách Thảo hai tay bịt chặt miệng, suýt trào nước mắt, cổ họng tắc nghẹt như có vật gì vít chặt, bên tai lại thoảng qua hơi thở nặng nề và ngay sau đó là tiếng nói giống như trút được một hơi thỏ nhẹ nhõm của Sơ Nguyên, “…Sợ quá…”. Hiểu Huỳnh nghẹn ngào, Lâm Phong, Diệc Phong cũng đầm đìa mồ hôi, Diệc Phong không còn uể oải nữa, không nói không rằng,nhưng vẻ mặt sắt lại thật đáng sợ.
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (35)
3:2
Mân Thắng Hạo gỡ lại một điểm. Nhược Bạch gắng gượng cầm cự tiến ra giữa võ đài, đi được hai bước chân đột nhiên dừng lại. Sắc mặt tái nhợt, anh cau mày bật ho hai tiếng, răng nghiến chặt. “Sao thế, sao thế… có phải anh ấy bị nội thương không…” Hiểu Huỳnh miệng lắp bắp, tay bấu chặt cánh tay Bách Thảo đau điếng, chợt nhận ra cánh tay ấy còn lạnh ngắt hơn cả tay mình.
Kinh ngạc ngoái đầu, thấy mắt Bách Thảo đờ đẫn trắng như sáp nến.
“Không sao đâu!” Hiểu Huỳnh gượng cười, an ủi Bách Thảo: “Nhược Bạch sư huynh rất cừ, rất cừ! Mân Thắng Hạo đâu phải đối thủ của anh ấy!”
Bách Thảo không còn nghe thấy Hiểu Huỳnh nói gì nữa. Bên tai cô chỉ còn lại những tiếng ù ù hỗn loạn,mắt dán vào Nhược Bạch trên bục cao. Bắt đầu luyện Teakwondo từ bảy tuổi, chứng kiến nhiều cuộc thi đấu căng thẳng, nhưng chưa có trận nào khiến cô sợ hãi đến thế. Bách Thảo hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Nhược Bạch thắng hay không, nỗi sợ hãi duy nhất khiến tim cô đau thắt lúc này là Nhược Bạch bị nội thương, anh không thể bị đá gục, anh nhất định phải khỏe mạnh.
“Hự!”, một cú đá ngang, Mân Thắng Hạo đá trúng vai Nhược Bạch.
“Hự!”, tiếp một cú đá hậu, chân phải Mân Thắng Hạo bám sát ra đòn, Nhược Bạch gắng gượng hét lên, tung người lăng chân trái,chạm chân Mân Thắng Hạo như tóe lửa.
Thời gian trôi quá chậm. Từng giây, từng giây như ngưng lại.
“Tuýt!”
Khi tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài vang lên, các tuyển thủ Ngạn Dương nhảy lên hoan hô, bên Xương Hải không khí hoàn toàn trái ngược, lặng như tờ. Trận thách đấu tập thể do phía đội Ngạn Dương yêu cầu đã kết thúc với thành tích ba trận thắng hai trận thua, Ngạn Dương toàn thắng.
Trong mắt Bách Thảo chỉ có Nhược Bạch. Khi tiếng còi của trọng tài còn chưa kết thúc,cô đã lao về phía võ đài. Thung lũng ngày hè, gió nhè nhẹ, Nhược Bạch một mình đứng trên võ đài, mồ hôi đẫm người, ho nhẹ mấy tiếng.
“Huynh!” Giọng nói quen thuộc, cô gái nắm cánh tay anh,giọng hơi run, một mùi hương thanh tao lọt vào hơi thở của anh. Ngực anh co thắt, mấy tiếng ho không nén nổi, bật