
nh phạt nặng hơn, phán quyết cấm ông thi đấu suốt đời. Kim Nhất Sơn bị ông đánh bại, phẫn nộ lao đến trước mặt ông, dùng thứ tiếng Hàn mà ông không hiểu mắng xối xả. Các phóng viên và dư luận cũng tới tấp chỉ trích, cơ hồ muốn lột xác ông. Những ngón tay dịu dàng vuốt tóc ông.
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (26)
“… Tất thảy những người đã chỉ trích anh… đều là những người không hiểu anh… không cần… quan tâm họ nghĩ không…”, trong mắt cô có ánh nước, giọng yếu ớt, “… Con… con gái Quang Nhã của Chúng ta… chỉ cần con hiểu anh… sẽ tin anh… Hướng Nam… anh trong trắng cao quý như hoa mai…”
…
…
Nhưng con gái lại không tin ông, các môn sinh từ nhỏ lớn lên cùng nhau cũng không tin ông. Sự cô đơn ghẻ lạnh bám riết ông ngày này sang ngày khác. Ông chỉ biết hằng đêm ngồi dưới gốc mai, thủ thỉ với người vợ đã đi xa, cho đến khi một cô bé tên Thích Bách Thảo quỳ bái nhận ông làm sư phụ.
Bách Thảo…
Đứa bé lặng lẽ quật cường giống ông thời niên thiếu. Đứa bé là người thứ hai tin ông. Bất luận những đứa trẻ khác trong đạo quán đánh mắng nó thế nào, dẫu thân mình bị đánh thâm tím, cô bé ấy vẫn bướng bỉnh tin tưởng vào ông.
Chính sự khắc khổ, kiên trì, tiến bộ… và sự tin tưởng của cô,khiến ánh sáng cuộc đời vốn đã tắt rụi của ông lại bừng sáng, ngọn lửa đam mê âm ĩ trong ông lại bừng cháy. Cô là hy vọng cuối cùng của ông. Ông hy vọng thiên bẩm của cô bé có thể khiến cô trở thành cao thủ, hy vọng có thê giúp cô hoàn thành con đường mà ông chưa đi hết, dẫu phải ép cô nhận Dụ quán chủ của võ quán Tùng Bách làm sư phụ.
Cho nên, khi biết cô chất vấn Kim Nhất Sơn vì chuyện của ông, thậm chí muốn đấu cùng Kim Mẫn Châu, trong điện thoại ông đã buộc lòng nói với cô, năm xưa ông đã sử dụng thuốc kích thích. Bách Thảo chắc sẽ thất vọng vì ông. Ông hy vọng cô sẽ hủy bỏ cuộc đấu với Kim Mẫn Châu, không nên vì ông mà ảnh hưởng đến tiền đồ. Thậm chí, ông hy vọng cô có thể quên đi từng nhận ông làm sư phụ để cô có thể quang minh chính đại tiến lên phía trước. Không một tì vết.
“Phập!”
Cú đá thứ ba xoáy gió song phi nặng ngàn cân của Bách Thảo, đạp mạnh vào mặt Kim Mẫn Châu giống những con dấu, từng ô,từng ô in trên mặt đối thủ, đồng tử Kim Mẫn Châu giãn rộng, từ từ ngã ngửa ra sau…
Quang Nhã toàn thân run lẩy bẩy. Sững sờ nhìn Bách Thảo từ không trung thu chân tiếp đất. Cơ thể Kim Mẫn Châu bi sức nặng ngàn cân tấn công, chầm chậm bắn ra khỏi võ đài, dường như bay rất thẳng, sau đó biến mất như một ngôi sao vụt tắt. Tốc độ tiếp đất rất chậm, rất chậm nên cô có thể thấy không khí im lặng như chết dưới sân, có thể thấy Nguyễn Tú Mai hôm qua bị đá văng khỏi võ đài, lúc này đang ngơ ngẩn nhìn cô. Tốc độ rơi nhanh như thế nên cô không kịp nhắm mắt.
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (27)
“Uỵch.”
Cơ thể đã hạ xuống võ đài!
Cả sân chết lặng.
Sau đó.
Bùng nổ!
Trên võ đài, Bách Thảo đứng vẻ điềm tĩnh, ngực cô vẫn phập phồng dữ dội, mặt không còn nhận ra là màu gì. Từ trên cao, cô nhìn Kim Mẫn Châu bị đá văng khỏi võ đài, vật lộn trên mặt đất, gắng gượng thử đứng dậy.
“Tuýt…”
Tiếng còi vang lên. Trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc.
5:1 Thích Bách Thảo chiến thắng!
***
Giống như chào đón vị anh hùng khải hoàn, Lâm Phong, Hiểu Huỳnh, Mai Linh xông ra, cuồng nhiệt ôm chầm Bách Thảo, vừa cười vừa reo, Hiểu Huỳnh nghẹn ngào: “Thắng rồi! Thắng rồi! Bách Thảo đáng ghét, cậu thắng rồi!”
“Đẹp quá, Bách Thảo!”, Mai Linh cũng rơm rớm nước mắt
“Này, trước đây tôi không hề thấy cậu đẹp như vậy! Cậu đã rửa hận cho Nguyễn Tú Mai phải không? Ai bảo Kim Mẫn Châu hôm qua kiêu ngạo như vậy, hôm nay đáng đời, cô ta tự làm tự chịu!”.
“Giỏi quá! Giỏi quá!”, Lâm Phong ôm riết lấy cô. Thân Ba, Khấu Chấn cũng không thể kiềm chế nổ igiang tay ôm choàng Bách Thảo cùng mấy cô gái. Bị đồng đội vây kín, nồng nhiệt ôm ấp, bất chợt liếc qua đầu họ, Bách Thảo nhìn thấy Quang Nhã đang ngồi một góc, đầu gục xuống, sau đó lại đưa mắt nhìn quanh đã thấy Sơ Nguyên đang từ xa mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ấm áp như mùa xuân. Mặt cô bổng đỏ ửng, vội vã cúi đầu.
“Càng ngày càng khiến người ta bái phục”, DiệcPhong cười hỉ hả, bàn tay chậm rãi vỗ lên vai cô. Nói đoạn quay sang Nhược Bạch, lúc này anh đang ngồi với Sơ Nguyên và bắt đầu làm động tác khởi động. Sơ Nguyên đang trao đổi điều gì với anh. Bách Thảo giật mình, đúng rồi, sao mình lại quên, trận đấu của mình kết thúc là đến lượt Nhược Bạch ra sân và đó cũng là trận đấu cuối cùng giữa hai đội.
Chương 3
Thoát khỏi những vòng tay nồng nhiệt của đồng đội, Bách Thảo vội lao đến bên Nhược Bạch, thấy Sơ Nguyên đang nhìn anh chăm chú, hỏi với giọng nghiêm túc:“Cậu có thể chứ?”
Nhược Bạch ngước nhìn đối thủ Mân Thắng Hạo của Xương Hải đang đi về phía võ đài, trả lời:“Có thể.”
“Nhưng…”, quỳ một bên chân Nhược Bạch, Bách Thảo thấy hai gói thuốc vẫn để nguyên chỗ cũ như lúc cô rời đi, hình như chưa có ai động đến.
CHƯƠNG 1 + 2 + 3 QUYỂN 3 (28)
Ngực thắt lại, ngừng một lát, cô nói khẩn khoản vẻ lo âu: “Nhược Bạch, anh đang ốm…”Sơ Nguyên gật đầu nói: “Hơn nữa, Nhược Bạch, cậu đang sốt cao, thể lực yếu đi nhiều, tình trạn