
ch,trái tim anh như chết lặng
Chắc cô ấy sẽ thích những bông hoa này!
Hái hết những bông cúc tím bên đường, hơi thở của anh cũng thấm mùi ngai ngái hương cúc. Anh cho rằng mình đã sai nhưng không sai quá nhiều
. Đêm qua, dưới cây đa ven hồ, anh đã thẫn thờ suốt đêm như một chàng trai si tình.
Tay cầm một bó cúc tím to. Sơ Nguyên đứng dậy ngoái nhìn ngôi đình viện ẩn trong mây trên đỉnh núi.
Một cơn gió thoảng qua.
Anh vẫn đứng lặng, nhìn mãi, nhìn mãi.
Có lẽ người đó không liên quan đến anh. Sự ra đời của anh, trường thành của anh, người đó hầu như không hề biết đến. Bây giờ tất cả đều rất tốt, cha mẹ anh sống rất bình yên, hạnh phúc trong Tùng Bách võ quán, anh cũng không oán hận người đó.
Bó cúc trong tay khẽ lay trong gió.
Sơ Nguyên lặng lẽ ngắm nhìn.
Anh cũng không muốn quấy rầu cuộc sống của người đó. Chỉ có điều, đôi lúc anh nghĩ nếu có thể, chỉ cần đứng xa nhìn một lần xem dung mạo người đó thế nào là đủ.
***
Trong động tràn ngập ánh sáng.
“ Vân Nhạc tông sư, con muốn thỉnh cầu tông sư…” , Bách thảo lấy hết can đảm, nói:” … hãy nghe con kể câu chuyện …
” Vân Nhạc điềm tĩnh nói :
“ Hôm nay ta phải hướng dẫn con Taekwondo chứ không phải nghe con kể chuyện”
“Con tình nguyện!”, Bách Thảo ấp úng, mặt đỏ dần vì căng thẳng. “ Tông sư không cần dạy con cả một ngày, chỉ cần … chỉ cần người đồng ý nghe con kể chuyện này … xin lỗi …”
Vân Nhạc đăm đăm nhìn cô.
Trong động tĩnh mịch, vô vàn những hạt bụi li ti nhảy múa trong chùm ánh sáng. Bách Thảo càng lúc càng căng thẳng, thầm nghĩ Vân Nhạc tông sư liệu có nổi giận, có lẽ ông sẽ nổi giận bởi đề nghị của cô quá hoang đường, có lẽ một giây nữa ông sẽ đuổi cô đi,
CHUONG 4 + 5 + 6 (47)
Cô không muốn lỗ mãng.
Nhưng từ khi vào Tùng Bách võ quán, cô không thể nào quên vẻ cô đơn như thấm vào lòng của Sơ Nguyên, nó luôn ám ảnh cô. Đã mấy lần cô bắt gặp anh ngồi rất lâu dưới gốc đa bên hồ, ngơ ngẩn nhìn mặt nước
“ Xin mời “
Vân Nhạc tông sư điềm tĩnh nói.
Cổ họng như được nới lỏng, Bách Thảo trấn tĩnh giây lát cố nghĩ xem nên nói thế nào.
“ Đây là câu chuyện của con …”
“ … Từ nhỏ con lớn lên trong Toàn Thắng võ quán,lúc mười bốn tuổi con vào Tùng Bách…”, thấp thỏm nhìn ông, khuôn mặt tông sư vẫn bất động, “ … Tùng Bách võ quán rất đẹp, bên trong trồng rất nhiều cây đa còn to hơn rậm rạp hơn của Xương Hải võ quán …
“ Ánh mắt đại sư vẫn tĩnh lặng.
“ … Con rất thích Tùng Bách võ quán, mọi người ở đây rất tốt, rồi con quên Hiểu Huỳnh, cô ấy rất đáng yêu, Nhược Bạch sư huynh,dù không hay nói nhưng vô cùng tốt bụng, Diệc Phong sư huynh, huynh ấy thường hay ngủ gật …”, cúi đầu không dám nhìn ông “ lại còn … còn có cả Sơ Nguyên sư huynh … “
“ … Trước đay Sơ Nguyên luyện Taekwondo, huynh ấy vô cùng xuất sắc, mặc dù con chưa được xem huynh ấy thi đấy nhưng những người từng xem đều nói, Sơ Nguyên cực kỳ ưu tú, còn xuất sắc hơn cả Đình Hạo bây giờ …” ngây người, giọng cô càng lúc càng nhỏ dần, “ … về sau Sơ Nguyên không tập Taekwondo nữa, huynh ấy thi vào Đại học Y, vì thành tích xuất sắc cho nên được cử sang Mỹ học theo chương trình trao đỏi đào tạo ba năm, sau này huynh ấy sẽ trở thành một bác sĩ giỏi …”
Tiếng nói của cô dần đần dừng lại.
Yên tĩnh. Chỉ dừng lại một giây, cô sực tỉnh mộng, vội tiếp:
“ Con nói những cái đó là bởi vì … là bởi vì …Sơ Nguyên sư huynh đang ở chỗ cách cây đa đó không xa. Huynh ấy cất một ngôi nhà gỗ nhỏ, xunh quanh có dòng suối uốn lượn, cảnh sắc đẹp tuyệt vời. Lúc luyện tập mệt mỏi hay trong lòng có gì không vui, con đều đứng trên con đường nhỏ nhìn ra xa …”
“ Lần này, đến Xương hải võ quán, phát hiện cảnh ở đay cũng tuyệt đẹp”, cuối cùng nói xong câu đó, lòng bàn tay cô rân rấn mồ hôi, Sơ Nguyên sư huynh, Nhược Bạch sư huynh, Diệc Phong và Hiểu Huỳnh nữa ,cũng cảm thấy nơi đây rất đẹp … ngày mai Chúng con phải về nước, những ngày ở đây Chúng con rất vui …”
“ Đó chính là câu chuyện của con, con … con kể xong rồi …”
Trong đầu đột nhiên trống rỗng hai tay chống đất đứng dậy, Bách Thảo gập người cúi chào.
“ Xin cảm ơn, Vân Nhạc tông sư”
Trong động không một âm thanh Bách Thảo giữ nguyên tư thế hành lễ rất lâu, đến khi giọng nói trầm tĩnh của tông sư vang lên “
CHUONG 4 + 5 + 6 (48)
Con có thể đi ra”
***
Ra khỏi sơn động, trên con đường ẩm ướt tối om và lạnh lẽo, lát sau ánh sáng phía trước làm cô nheo mắt. Dựa vào trí nhớ,xuyên qua hành lang dài đi ra ngoài, trong lòng rối loạn, đầu cũng rối bời. Cô không nhớ, rốt cuộc cô đã nói những thứ linh tinh, Vân Nhạc tông sư hoàn toàn không nghe.
Đúng thế!
Vân Nhạc nhạc tông sư chắc cũng không hiểu.
Bởi vì cô chỉ nói mấy câu lộn xộn, chẳng có gì liên quan với nhau cả, ngơ ngẩn bước đi, hy vọng mình không gây ra họa. Sư phụ nói,cô luôn quá xúc động, phải học cách kiềm chế, lần này có phải cô lại quá xúc động không.
“Sao nhanh thế?”
Vai bị một bàn tay kéo lại, Bách Thảo đứng sững.Đám sương mù lẩn quấn trước mặt đã tan hết, chợt phát hiện miình đã ra đến ngoài sân, Nhược Bạch sốt ruột nhìn cô.
“…”
Bách Thảo ngơ ngản nhìn anh, không dám nói gì.
“Em đi lấy