XtGem Forum catalog
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329500

Bình chọn: 7.5.00/10/950 lượt.

đồ, rồi sẽ quay lại phải không?”,Nhược Bạch cau mày hỏi, “Cần gì tôi đi lấy cho, mau quay lại nghe tông sư chỉ giáo!”.

“…”

Đôi môi hơi khô, Bách Thảo lúng túng nói, “… Đã kết thúc rồi”.

“Cái gì?”, Nhược Bạch nghe không rõ.

“… Đã kết thúc rồi, cho nên em ra đây.”

Bách Thảo cúi đầu bối rối, Nhược Bạch nhìn cô một lát rồi quay lại đi về phía sân.

“Nhược Bạch, huynh làm sao vậy?”

Cô hấp tấp đuổi theo.

“Đã hẹn thời gian cả ngày, có lẽ Vân Nhạc tông sư hiểu lầm, tôi phải quay lại đi giải thích”, giọng Nhược Bạch trầm trầm, vừa đi vừa nói.

“Không phải như vậy!”

Cô nắm lấy cánh tay anh, mặt đỏ bừng lắp bắp.

“… Là… là em đề nghị như vậy.”

Người Nhược Bạch cứng đờ, từ từ quay người lại,kinh ngạc nhìn cô.

“ Em … em nói gì ?”

“ … Em … em đã nói với tông sư …”, cô thở gấp, “… Rằng em muốn kể cho tông sư nghe một câu chuyện, tông sư không cần dạy em cả một ngày…”

“Chuyện gì?”, Nhược Bạch cau mày. Bách Thảo lắc đầu, hai tai cô đỏ ửng :”Em không thể nói được”

Nhược Bạch kinh ngạc nhìn cô.

“ Em không đùa chứ?”

“Không”

Cô đã sợ đến không thở được.

Một cơn gió thoảng qua, Nhược Bạch im lặng nhìn cô, bóng dáng cao lớn của anh che lấp hoàn toàn bóng cô. Càng lúc Bách Thảo càng thấy sợ, mồ hôi toát đãm ướt sau lưng, nỗi sợ hãi này thậm chí còn lớn hơn khi cô đứng trước mặt Vân Nhạc tông sư.

Nhược Bạch nghiêm giọng hỏi:

“ Em có biết em đang làm gì không?”

CHUONG 4 + 5 + 6 (49)

“Em biết”

“Chuyện đó quan trọng hơn những lời chỉ giáo của Vân Nhạc tông sư hay sao?”

“… Em … em không biết”, cô cắn môi, hoang mang lắc đầu, “ … Em cảm thấy có lẽ em đã làm một chuyện ngu ngốc, nhưng … nhưng …”

Nhược Bạch nhắm mắt.

Đôi môi anh hơi tái.

“ Biết rồi”

Quay người lại, Nhược Bạch không nói gì thêm lặng lẽ ra khỏi sân, trở lại con đường trên núi.

Hoa đại nở đầy sườn núi.

Anh đi trước, cô lặng lẽ theo sau ngước nhìn bóng anh phía trước, lòng ngổn ngang.

***

Gần chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, Sơ Nguyên đang cắm những bông cúc tím vào một chiếc bình thủy tinh, ánh mặt trời hắt vào,những bông hoa càng rực rỡ.

Qua ô cửa sổ, anh thấy Nhược Bạch và Bách Thảo trở về.

Nhược Bạch đi thẳng về phòng.

Bách Thảo sững sờ đứng ngoài sân, vẻ thất thần.

“ Có chuyện gì phải không?”

Để bình hoa lên bệ cửa sổ, Sơ Nguyên nhẹ nhàng hỏi, nghe Bách Thảo “ Vâng” một tiếng lại cúi đầu đứng yên, anh mỉm cười: “ Có cần anh đi nói giúp, xin tha lỗi không?”

Bách Thảo buồn bã lắc đầu. Vô ích thôi, Nhược Bạch nhất định sẽ rất giận, có lẽ không thèm để ý đến cô nữa.

“ Cộc! Cộc!”

Hít một hơi dài, Sơ Nguyên từ trong phòng bước ra. Anh kéo cô đứng dậy mà không để ý đến vẻ mặt thất thần của cô, gõ cửa phòng Nhược Bạch

“ Nếu anh không nói chuyện với Bách Thảo, cô ấy sẽ đứng cả ngày ở đây”, Sơ Nguyên cười gượng, “ Cô ấy đang đứng trước cửa phòng anh đây, anh cứ mắng hoặc đánh một trận cũng được, dù gì thì làm anh tức giận cũng là không đúng”.

Nhược Bạch im lặng.

Anh nhìn Bách Thảo, cô không dám mở miệng mà chỉ cúi đầu, người run run giống như đứa trẻ đã làm sai một vụ việc sau đó không biết phải làm sao.

“ Tôi không giận”, giọng nói nhỏ lạnh lùng ngay trên đầu khiến cô hoảng hốt ngước lên.

“ Cô đâu phải là người không hiểu đạo lý, làm thế chấc phải có lý do?”, Nược Bạch nhìn đăm đăm vào mặt cô.

“ Lần trước là do sự phụ cô, còn lần này, lần này là vì lý do gì, tôi muốn biết”

Ngừng một lúc, anh nói tiếp:

“ Đối với cô, có một số việc lúc nào cũng quan trọng hơn Taekwondo. Tôi rất đau lòng khi cô để mất cơ hội được Vân Nhạc tông sư chỉ bảo nhưng đó là quyền lựa chọn của cô”

“Nhược Bạch sư huynh …”

Nghe những điều này, Bách Thảo càng hoang mang

“ Tôi không giận”

Ngắt lời cô, Nhược Bạch chậm rãi nhấc lại, thấy cô vẫn lộ vẻ sợ hãi nhìn sang Sơ Nguyên đứng bên, anh nói giọng khô khan:

CHUONG 4 + 5 + 6 (50)

“ Hai người có thể đi được rồi!”

Bách Thảo tưởng mình nghe nhầm.

“ Ngày mai phải về nước, hãy tranh thủ thời gian, cô và Sơ Nguyên đi chơi đi”

Nhược Bạch chuẩn bị đóng cửa.

“ Chúng ta cùng đi!”

Sơ Nguyên vội giơ tay giữ chốt cửa.

“ Không, tôi còn có việc”, trước khi đóng cửa,Nhược Bạch nhìn Bách Thảo, hơi cau mày dặn dò“ Đừng ham chơi quá, ngày mai sau khi về nước phải bắt đầu luyện tập trở lại”

“ Đã yên tâm chưa?”

Nhìn Bách Thảo vẫn thẫn thờ nhìn cửa phòng Nhược Bạch, Sơ Nguyên vuốt tóc cô, đặt vào tay cô bình hoa cúc rồi nói giọng ấm áp:

“ Hoa này tặng em”

Những bông hoa cúc đã nở như nụ cười được ánh mặt trời chiếu rọi, Bách Thảo sững sờ không kịp phản ứng:

“ Tặng em ư?”

Sơ Nguyên mỉm cười

“ Chẳng lẽ chỉ có Đình Hạo được tặng hoa cho em,còn anh thì không?”

“…”

Bách Thảo càng sửng sốt.

“ ĐƯợc rồi”, dưới ánh mặt trời, Sơ Nguyên thở nhè nhẹ “ Em muốn đi đâu chơi?”

“Nhưng mà…”, Bách Thảo vẫn bất an, ánh mắt u ám liếc về phía cửa phòng đóng chặt, “ Nhược Bạh sư huynh không giận thật chứ? Em… em nghĩ em nên ở lại đây, ngộ nhỡ huynh ấy …”

“Đi thôi! Cứ để anh quyết định”

Cô lấc đầu, Sơ Nguyên nắm tay cô, kéo về phía cửa đình viện

CHƯƠNG 7 + 8 + 9 + 10 +11 HOÀN QUYỂN 3

Chương 7

Bầu trời trong xanh vời vợi, g