
iểu Huỳnh nói vậy, mọi người có vẻ không tin, đều cho rằng Sơ Vy và Nhược Bạch là một đôi rất đẹp, một cặp thanh mai trúc mã, cũng lạnh lùng kiêu ngạo như nhau.
A, mình đang nghĩ gì nhỉ.
Bách Thảo vừa đi vừa lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ kỳ lạ vừa nảy ra trong đầu, đột nhiên cảm thấy có bóng người phía trước liền ngẩng đầu lên nhìn.
Là Sơ Nguyên và Đình Nghi.
Hai người sánh vai trên con đường nhỏ, ánh trăng mờ ảo, tinh khiết, tỏa ánh bạc bao phủ lên người họ. Lúc này, trông họ giống như từ một bức tranh bước ra, đẹp, thanh cao, xa vời không vướng bụi trần.
Hai người đang khẽ nói cười gì đó.
Khóe miệng Đình Nghi ẩn hiện nụ cười, đôi mắt nhìn Sơ Nguyên êm đềm, dịu dàng. Cách mấy bước nên Bách Thảo không nghe rõ Đình Nghi nói gì, chỉ cảm thấy giọng nói đó hay như nghe tiếng suối chảy.
Sơ Nguyên nhìn thấy Bách Thảo.
Mặt anh lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn cây chổi trong tay cô, nói:”Sao muộn thế này còn quét?”.
“Xong ngay đây ạ.”
“Nghỉ đi, em đã quét rất sạch rồi”, Sơ Nguyên dịu dàng nói.
“Vâng, xin lỗi.” Bách Thảo cúi đầu, cảm thấy mình là người thứ ba chen vào phá vỡ khung cảnh thần tiên vừa rồi.
“Cô bé ngốc, xin lỗi gì?” Anh cười, giơ tay xoa đầu cô như một người anh. “Ngày mai chẳng phải đã phải thi tuyển rồi sao? Mấyngày tập luyện vất vả rồi, tối nay nên nghỉ sớm đi.”
Anh…
Sao anh biết cô luyện tập vất vả, Bách Thảo nghi hoặc nhìn.
“Người cuối cùng rời khỏi phòng tập hằng đêm không phải là em sao?”, Sơ Nguyên mỉm cười nói. Mỗi tối thức khuya đọc sách, khi mệt thường đi dạo trong võ quán, anh luôn nhìn thấy bóng cô qua cửa giấy phòng tập, không mệt mỏi, như một chú nai quật cường tràn đầy sinh khí.
CHƯƠNG 5 (5)
“… Là em.”
Một cảm giác êm dịu trào dâng trong lòng. Cô cứ tưởng đêm khuya chỉ có một mình đơn độc trong phòng tập, vậy mà thỉnh thoảng vẫn có bóng anh bên ngoài.
“Hy vọng ngày mai em có thể giành được thành tích như mong muốn.” Cầm chiếc chổi trong tay cô, Sơ Nguyên nói tiếp: “Cho nên bây giờ em về phòng nghỉ đi, được không?”
“Không cần, em xong ngay đây.”
Bách Thảo muốn lấy lại cây chổi, luống cuống thế nào lại chạm vào tay Sơ Nguyên. Ngón tay anh ấm nóng, khiến cô giật mình, vội buông ra, chân tay càng cuống khi thấy Đình Nghi nói:
“Anh Sơ Nguyên quan tâm em, đừng tranh cãi nữa, đi nghỉ đi!” Đình Nghi dịu dàng nhìn vào mắt Sơ Nguyên, lại nhìn Bách Thảo:”Rất mong ngày mai em thể hiện thật tốt, có thể đánh bại Mẫn Châu, thực lực của em phải rất tốt. Cố lên!”.
“… Vâng.”
Vô cùng cảm kích lời cổ vũ của Đình Nghi, nhưng nhìn thấy hai người họ đẹp như tranh đi bên nhau, trong lòng cô lại có gì đó khắc khoải không yên, nhẹ nhàng thấm thía giống nỗi buồn vô cớ.
Trở về phòng, Hiểu Huỳnh đã chui vào chăn ngủ. Sau khi đánh răng súc miệng, cô cũng lên giường nhưng trăn trở mãi vẫn không ngủ được.
“Bách Thảo…”!
Trong bóng tối, đột nhiên vang lên giọng nói ngập ngùng của Hiểu Huỳnh.
Bách Thảo lập tức nằm im, không cựa quậy.
“Vẫn chưa ngủ sao? Tại mình đánh thức cậu hả?”
“Không phải, mình cũng mãi không ngủ được.”, Hiểu Huỳnh lại do dự một lát rồi nói: “Bách Thảo à, mình có câu này muốn nói với cậu…”
“Cái gì?” Bách Thảo bỗng cảnh giác.
“… Cậu cũng không nên đặt quá nhiều hy vọng!”
“Sao?”
“Bách Thảo, mình biết cậu luyện tập rất chăm chỉ, cũng rất cố gắng”, Hiểu Huỳnh đắn đo nói, “nhưng chỉ có một nữ được chọn, dù võ công của cậu rất lợi hại, nhưng sư tỷ Sơ Vy, sư tỷ Tú Cầm có thể còn lợi hại hơn… Mình là bạn cậu, đương nhiên hy vọng cậu chiến thắng, có thể tham gia so tài với các võ quán… Nhưng… nhưng nếu cậu thua sư tỷ Sơ Vy hay sư tỷ Tú Cầm thì liệu cậu có buồn lắm không…”.
“Sẽ buồn!” Thua đương nhiên là buồn, nhưng cô chưa hiểu Hiểu Huỳnh định nói gì.
“A, mình biết cậu rất buồn.” Hiểu Huỳnh rụt đầu vào chăn như tránh một cú tấn công, nói tiếp: “Có lẽ là lỗi của mình. Mình nói năng có phần phóng đại, luôn tán dương cậu, bảo cậu lợi hại, võ công cao siêu…Mình thực sự cảm thấy võ công của cậu rất lợi hại… nhưng ngộ nhỡ ngày mai không đánh được sư tỷ Sơ Vy hoặc sư tỷ Tú Cầm… chắc cậu sẽ rất thất vọng…Nếu ngày thường mình không nói quá lên… Nếu mình không để cậu quá hy vọng…Ngộ nhỡ ngày mai cậu thua, cậu sẽ không quá thất vọng, chán nản chứ…”.
Cuối cùng, Bách Thảo đã hiểu điều Hiểu Huỳnh muốn nói.
“Hi hi…” Không nhịn được, Bách Thảo bật cười, nhìn trần nhà tối om, nói: “Sao có thể như vậy chứ? Nếu ngày mai mình thua, chỉ chứng tỏ kỹ thuật chưa bằng người khác, sẽ thất vọng buồn bã một chút, sau đó lại tiếp tục cố gắng, sẽ không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu”.
“Phù… thế thì tốt.”
Hiểu Huỳnh thở phào, chỉ cần Bách Thảo chuẩn bị tâm lý như vậy là được. Thời gian này sống ở võ quán Tùng Bách, sắc mặt Bách Thảo đã tốt hơn nhiều, nói cũng nhiều hơn, cô chỉ ngại nếu bị thua, bị sốc, Bách Thảo sẽ lại trở nên lầm lì không nói không rằng như trước.
CHƯƠNG 5 (6)
“Nhưng, Hiểu Huỳnh…”
Một lúc lâu sau, Bách Thảo kéo cao chăn, quấn chặt vào người, ngơ ngẩn nói: “Thực sự mình rất muốn thắng, rất muốn, mình muốn tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán, từ trước tới giờ mình chưa từng được t