The Soda Pop
Thiếu Nữ Toàn Phong

Thiếu Nữ Toàn Phong

Tác giả: Miu mymy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326154

Bình chọn: 9.5.00/10/615 lượt.

hi của Tú Cầm, như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cô, cười nhạo mỗi pha tấn công của cô đều nằm gọn trong dự toán của mình…

Như bị dội chậu nước lạnh, Bách Thảo bỗng thấy toàn thân ớn lạnh,bàng hoàng né tránh, vai cô đã lĩnh trọn cú đá như búa tạ của Tú Cầm! Đúng vậy,chính bởi vì mỗi lần ra đòn của cô đều trong dự đoán của Tú Cầm nên cô ấy có thể phòng ngự rất chuẩn xác, sau đó lập tức phản công. Mỗi ý đồ và động tác củac ô đều bị Tú Cầm nhìn thấu! Cho nên cô mới bị Tú Cầm vờn như mèo vờn chuột.

Bách Thảo đã nhận ra rồi sao?

Nhìn Bách Thảo đột nhiên đứng sững giữa sàn, Đình Hạo khẽ nhướn mày, nhưng cho dù nhận ra lỗi sai trong đấu pháp, làm sao có thể lập tức tìm ra đối sách? Có lẽ chỉ khiến cho thất bại của mình đến nhanh hơn mà thôi.

Cục diện trên sàn đột nhiên thay đổi!

Bách Thảo thất thần như bị trói, không lao vào tấn công nữa, Tú Cầm lại thay đổi đấu pháp phòng ngự phản kích vừa rồi, triển khai tấn công nhưsét đánh!

“Phập!”

“Phập!”

“Phập!”

Từng cú ra chân đạp trúng đầu, vai và ngực Bách Thảo. Bị trúng đòn, Bách Thảo lùi từng bước về sau, toàn thân run rẩy, không thể đứng vững!Nhìn Bách Thảo bị đánh thảm hại như vậy các đệ tử của võ quán Tùng Bách bỗng thấy thương cảm, cô đã hoàn toàn kiệt sức nên không thể tiếp tục tấn công, mặc dù trận đấu ngay từ đầu đã chênh lệch, nhưng nhìn thấy thất bại tất yếu của Bách Thảo, họ bất giác vẫn thấy thương thương.

“Phập! Phập!”

Ngực và mặt lại bị đá trúng!

Đầu óc trống rỗng, cảm giác thất bại khiến Bách Thảo không cảm thấy đau! Tại sao rõ ràng nhìn rõ Tú Cầm sẽ đá ngang, vậy mà một động tác giả lắc chân, cuối cùng giáng vào người cô lại cú song phi! Cô không muốn tấn công mù quáng nữa, cô muốn giống như Tú Cầm, trước tiên nhìn ra ý đồ và phương hướng tấn công của đối phương rồi mới phản kích! Tại sao cô không nhìn ra? Tại sao phán đoán của cô luôn sai? Tại sao mỗi lúc cô càng rơi vào tình trạng tồi tệ như vậy!

Cô thất bại rồi sao…

Sẽ thất bại sao?

Ý nghĩ đó bám riết lấy cô, nỗi sợ hãi từ nơi sâu nhất của cơ thể bộc phát, cô hốt hoảng hét lên: “A!!!”, rồi dốc toàn bộ nội lực một lần nữa nhằm vào Tú Cầm, phát động đợt tấn công như vũ bão! Đã không nhìn ra thì không nhìn nữa! Tấn công điên cuồng, cú nào cũng lộ điểm yếu, tất cả là đều nằm trong dự đoán của Tú Cầm, đều nực cười, đều ngu xuẩn! Nhưng nếu tấn công như chớp giật, tấn công như vũ bão, tấn công quyết liệt không cho đối phương cơ hội để thở, không cho đối phương cơ hội đánh trả…

Vậy, có phải vẫn còn hy vọng chiến thắng!

Trời ơi, Bách Thảo điên rồi sao?

Nhìn Bách Thảo đột nhiên hét lên lại bắt đầu lao vào tấn công như mãnh thú, các đệ tử của Tùng Bách hoàn toàn sững người. Thật tình, họ chưa từng chứng kiến một trận thi đấu như vậy. Đây hoàn toàn không phải là thi đấu Taekwondo mà là…

CHƯƠNG 5 (13)

Chính là…

Tấn công liều mạng!

Không hề có chút phương pháp, nếu không phải cách ra chân tấn công của Bách Thảo vẫn là Taekwondo tiêu chuẩn thì đây quả thực hoàn toàn là lối tấn công liều mạng!

Làm gì có ai thi đấu như vậy!

Toàn thân như bùng nổ, điên cuồng tấn công, không hề phòng thủ,giống như võ sỹ liều chết trên đấu trường, không dừng một phút, không giảm tốc độ, dường như chỉ cần có thể hạ gục đối phương, dẫu chết cũng cam lòng!

Hiểu Huỳnh vô cùng lo lắng.

Mặc dù so với vừa rồi, tấn công như vậy có thể khiến thất bại của Bách Thảo đến chậm hơn một chút, nhưng Bách Thảo cũng phải trả giá rất lớn,chính là thể lực nhanh chóng cạn kiệt! Cô đã nhận thấy Bách Thảo đã hoàn toàn kiệt sức mới vã nhiều mồ hôi như vậy, thở dốc khó khăn, ngực phập phồng dữ dội,nhưng vẫn tấn công như vũ bão! Tấn công, tấn công!

Cho dù ý chí mạnh đến đâu, cơ thể vẫn bằng xương bằng thịt, liệu có thể trụ được bao lâu? Bách Thảo quả thực không phải đối thủ của sư tỷ Tú Cầm. Sức mạnh của chân dù lợi hại, tốc độ nhanh đến mấy cũng chẳng ích gì, cô hoàn toàn là đứa trẻ không biết trong thi đấu nên đánh thế nào. Gặp đối thủ mới vào nghề còn được, nhưng đối diện với đối thủ giàu kinh nghiệm như Tú Cầm, cô hoàn toàn bất lực.

Sự hao tổn thể lực nặng nề khiến Bách Thảo bắt đầu ù tai, hoa mắt,mỗi lần ra đòn cơ thể đều đau đớn muốn ngã, thậm chí bước chân cũng trở nên tê cứng, khó khăn.

Vẫn là… Sắp thua rồi sao…

Rõ ràng chỉ cần chiến thắng trận này là cô có tư cách thay mặt Tùng Bách tham chiến, sao có thể thua chứ? Trong lúc hoảng loạn, cô đột nhiên không nhớ đây là hiệp thứ mấy, có phải đã là hiệp ba? Cô có còn cơ hội chuyển bại thành thắng không? Cô còn kém mấy điểm? Ba? Năm? Hay bảy điểm? Tấn công như vừa rồi liệu có cứu vãn được điểm nào? Cô hoảng loạn ngoái đầu nhìn tấm bảng ghi điểm, mồ hôi như mưa nhỏ xuống mắt, không thể nhìn rõ.

“Phập!”

Một âm thanh cực lớn bùng nổ giữa ngực trên lớp áo giáp bảo vệ.Đường lực mạnh như búa tạ giáng thẳng vào ngực khiến cơ thể cô tê dại, rồi ầm một tiếng, cơn đau bùng phát trên toàn thân, lục phủ ngũ tạng như bị lộn tung,xéo nát.

Hai chân cũng không thể trụ được nữa.

Cô giống như quả bóng căng phồng bị chọc thủng, nỗ lực gắng gượng cuối cùng đã tiêu tan, ngã xuống đệm đấu,