
: “Đi nhanh về nhanh.”
Được sự đồng ý, Tiểu Đường mở ô chạy đi, lái xe thẳng đến Đại học T.
*******
Khu nhà giam phía Bắc của Thành Phố Đào Nguyên, bình thường sáng sớm đều yên tĩnh, đột nhiên lúc này, những tiếng thét chói tai thảm thiết vang lên, giống như gào khóc rất thê thảm vang vọng trong không gian nhà ngục. Âm thanh cực lớn, vượt qua sức chịu đựng của con người, làm cho những người can đảm cũng phải rùng mình.
Nhóm cảnh ngục không biết làm sao, thầm nghĩ chắc có người giở trò, đi từng phòng kiểm tra lại không phát hiện ra người nào bị thương hay vượt ngục. Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục nhà giam nhân lúc hỗn loạn đi ra từ trong ngục, đi bộ đến một chiếc xe thể thao màu đỏ gần đó.
“Tiểu Miêu, mở cửa ra.” Tiếng nói hắn phát ra lại là giọng nữ.
Cửa xe mở ra cùng tiếng trả lời, người đó chui vào xe, bắt đầu moi từ trên người ra đủ thứ: la bàn, chủy thủ (dao nhỏ), kiếm gỗ đào, súng lục, súng phun nước, một ít đạn bạc, còn có rất nhiều bình nhỏ, giống như túi thần kỳ của Doraemon. Không biết cô cất vào người như thế nào… Cuối cùng, cô còn lấy ra được một trái táo nhét vào miệng.
“Khấu Đan, hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi chứ, meo?” Một giọng nói điện tử nhưng rất đáng yêu từ loa của ô tô vọng ra.
Thẩm Khấu Đan vừa hùng hục ăn táo, vừa bắt đầu cởi quần áo trên người.
“Ghét nhất là dọn vệ sinh nhà tù và bệnh viện, bẩn chết đi được. Nơi này nhiều quỷ như vây, ta đối phó với bọn chúng một đêm, thêm cả buổi sáng hôm nay mới trừ hết, không ngờ cuối cùng còn gặp phải một con quỷ mạnh, suýt nữa thì để hắn chạy thoát, bây giờ vừa mệt vừa đói. Tiểu Miêu lái xe đi, về nhà ngủ.”
Vị trí ghế lái tuy rằng không có người, xe vẫn tự khời động. May mà cửa kính xe là kính phản quang, bên ngoài nhìn vào cũng không thể nhận ra, nếu không chắc dọa không ít người .
“Ngục giam là nơi có lệ khí (oán khí) nhất thành phố Đào Nguyên, quỷ quái nơi đó đương nhiên lợi hại rồi, không bị thương như lần trước là tốt rồi, meo.”
“Yên tâm, lần này tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi.”
“Tôi chỉ sợ cô cậy mạnh, meo, tôi cảm thấy cô đến đây lần này là để báo thù.”
Thẩm Khấu Đan cười đắc ý, mắt híp thành một đường, rất nhanh đã ăn xong táo, gỡ bỏ mặt nạ đàn ông ở trên đầu và mặt, đồng phục cai ngục đã được thay bằng áo ngủ. Cô ôm cái gối hình khúc xương khép mắt ngủ.
“Khấu Đan, chú cô gọi điện.”
Khấu Đan hắt xì một cái, mắt cũng lười mở, cuộn mình trên ghế sau như con mèo con. “Trả lời đi.”
Lát sau, một giọng nói cuốn hút trầm thấp vang lên, giọng nói này hay đến mức có thể trói chặt bất kỳ lỗ tai người nghe nào, chỉ tiếc rằng giọng điệu quá nghiêm túc lạnh nhạt, hơn nữa, mỗi câu ngắn nhất có thể.
“Ở đâu vậy?”
“Con ở trên xe, vừa từ ngục giam ra.”
“Ổn cả chứ?”
“Đương nhiên, chú nhờ ai gọi điện thoại thế?”
“Tiểu Đường.”
“Chú đang trên đường đến hiện trường hay là vừa về?”
“Về.”
“Là vụ án nhảy lầu tự sát kia sao?”
“Ừ.”
“Đúng là do quỷ quái gây rồi?”
“Đúng, hơn nữa còn rất lợi hại.” Cuối cùng cũng nói nhiều một chút, Khấu Đan thở dài, không biết tại sao bình thường Thẩm Mạc nói chuyện đều rất tốt, nói qua điện thoại lại trở nên như vậy.
“Có cần giúp không ạ?”
“Không cần, con phụ trách yêu ma ở bệnh viện.” Cuối cùng còn bổ sung thêm “Tối nay.”
“Con để đêm mai hãy đi có được không? Con muốn về ngủ, mệt quá a.” Khấu Đan bắt đầu ôm gối, lăn lộn, làm nũng.
“Không được.”
Không chờ Khấu Đan kháng nghị, đầu dây bên kia đã cúp máy.
Ô ô ô, có nhầm không vậy, đây là bóc lột lao động a. Thẩm Khấu Đan nằm sấp xuống ghế đập đập, cuối cùng quyết định không than vãn nữa, tiết kiệm thời gian ngủ.
*********
Buổi chiều, Giang Tiểu Tư vừa tan học đã bị bạn ngồi cùng bàn Lý Nguyệt Y lôi ra khỏi lớp.
“Tiểu Tư, đi siêu thị cùng mình đi.”
“Làm gì?”
“Còn làm gì nữa, mua vài thứ.”
“Không đi đâu, mình còn phải về trông tiệm.”
“Đi đi, rồi mình mua nước cà chua cho cậu.”
Vì thế, Tiểu Tư vui vẻ đi cùng người ta dạo đông dạo tây trong siêu thị.
“Nguyệt Y, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?”
“Đâu có…” Lí Nguyệt Y hết nhìn ngang lại ngó dọc, hành động có vẻ hơi lúng túng.
“Cậu nói cậu mời mình nha, mình lấy bao nhiêu bình cũng được đúng không?” Giang Tiểu Tư mỹ mãn lấy 2 bình, 3 bình, rồi lấy đến 6, 7 bình, đến mức không ôm được mới dừng tay, sớm biết vậy đã lấy xe đẩy rồi. Cô chỉ mải nuốt nước miếng, không để ý Lí Nguyệt Y đã nhét gì đó vào trong túi.
“Sao cậu mua cái này nhiều vậy?” Giang Tiểu Tư nhìn Lí Nguyệt Y cầm trong tay một túi Vượng Tử QQ* , tự dưng cảm thấy khó hiểu.
(*) 旺仔 QQ: một loại kẹo của Trung Quốc
“Ừ.” Lí Nguyệt Y chột dạ cúi đầu, lén nhìn những người hai bên, thật may, không gặp người quen.
Lúc sắp thanh toán xong, chuẩn bị đi ra, cổ áo phía sau của Giang Tiểu Tư bị kéo lại.
“Cô hình như còn chưa thanh toán vài thứ?”
Người đó có giọng nói rất hay, trầm ấm mềm mại như lông vũ, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm khắc, lạnh lùng.
Cùng lúc đó, cô cũng ngửi được mùi hương quyến rũ của nhóm máu RH- kết hợp với hương trà phảng phất, làm cô cảm thấy rất phấn khích. Cô kích động quay lại, đang định hóa thân thành sói lao đế