
h và tin tưởng. Ông già cao ngạo tự nhiên sẽ cảm thấy Lệ Trí Thành không giống đám thương nhân trên người sặc mùi tiền, mà chỉ là một chàng trai trẻ tràn đầy sinh lực, yêu thương bạn gái mình.Lâm Thiển đứng bên cạnh Lệ Trí Thành, liếc gương mặt nghiêng của anh, trong lòng lại một lần nữa cảm thán.Người đàn ông này tuy kiệm lời nhưng “nhìn mầm biết cây”, nắm bắt tâm lý của con người như lòng bàn tay.May mà anh đã hứa, sẽ không dùng kế với cô.Lâm Thiển cười tủm tỉm. Nhân lúc có người đến tìm Uông tổng xin ký kiến về công việc, cô hạ giọng trách móc Lệ Trí Thành: “Sao anh nói với người khác chuyện của chúng ta? Còn với đối tác làm ăn nữa chứ.”Lệ Trí Thành nắm tay cô, nói nhỏ: “Trong tương lai chúng ta sẽ thường xuyên sang bên này. Với thân phận như vậy, em làm việc sẽ thuận tiện hơn.”Trong lòng Lâm Thiển rất ngọt ngào. Với thân phận như vậy?Xì, chỉ là bạn gái mà thôi, anh nói cứ như nữ chủ nhân ấy.Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Hơn nữa anh không nói, ông ấy cũng có thể nhận ra. Thị lực của ông ấy rất tốt, em…” Anh dừng lại một hai giây: “Em không che giấu nổi.”Lâm Thiển trừng mắt với anh. Cô ghét nhất là tác phong tỏ ra thâm sâu của anh và Lâm Mạc Thần. Chỉ bọn họ mới có thể ứng phó, còn trong con mắt của bọn họ, “đạo hạnh” của cô quá mỏng.Quan trọng hơn, bọn họ thích dùng giọng điệu đầy yêu thương nói với cô: “Cứ ở yên đấy, để anh giải quyết.”Lâm Thiển lẩm bẩm: “Hừ… lẽ nào em không có đầu óc hay sao? Trước khi gặp anh, em cũng được coi là người rất có mưu mô đấy chứ?”Lệ Trí Thành cười khẽ một tiếng, ngoảnh đầu nhìn cô. Ánh mắt của anh khiến Lâm Thiển có cảm giác, anh lại muốn hôn cô.Nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, anh chỉ cất giọng trầm thấp: “Em cứ dùng hết mưu mô lên người anh đi.” 16 – 30 (59)***Buổi chiều, ba người đáp máy bay về thành phố Lâm. Lệ Trí Thành đi công tác thường tiêu xài tiết kiệm, vì vậy họ mua vé ở khoang hạng phổ thông. Tưởng Viên đặt chỗ ngồi của hai người ở gần cửa sổ, còn anh ta ngồi trong góc cách hai hàng. Như vậy, anh ta có thể nghe mệnh lệnh của lãnh đạo bất cứ lúc nào, lại không quấy rầy thế giới riêng của đôi nam nữ.Ghế ngồi ở khoang phổ thông tương đối chật, Lâm Thiển tựa đầu vào vai Lệ Trí Thành, tay đặt lên đùi anh, ngắm nhìn mây trắng lững lờ trôi ngoài cửa sổ.Cô chợt nhớ đến lời anh nói: “dùng hết mưu mô lên người anh.”Mấy giây trước đó, cô còn cảm thấy may mắn vì người đàn ông này không tính kế với cô. Đúng là tức chết đi được, mưu kế của anh khiến cô sợ hãi, còn anh lại hưởng thụ mưu mô của cô, giống như gãi ngứa?Càng nghĩ, Lâm Thiển càng cảm thấy Lệ Trí Thành và Lâm Mạc Thần thuộc cùng một loại người.Nghĩ tới anh trai, Lâm Thiển hơi ủ rũ. Sau tin nhắn “giễu võ dương oai” của cô, Lâm Mạc Thần không trả lời. Hai ngày nay cô bận yêu đương, thành ra quên mất anh trai. Không phải anh đang tức giận đấy chứ?“Em đã nói chuyện với anh trai chưa?” Lệ Trí Thành đột nhiên hỏi.“Xuống máy bay rồi em gọi sau.” Lâm Thiển thật thà trả lời.“Ừ.” Lệ Trí Thành nhìn Lâm Thiển bằng đôi mắt mang hàm ý nào đó. Cuối cùng, anh rút túi tài liệu màu vàng từ cặp đựng laptop, đặt lên bàn nhỏ trước mặt cô.“Đây là gì vậy?” Lâm Thiển hỏi.“Một phụ lục khác của bản thỏa thuận giữa anh và anh trai em, đã đến lúc nên cho em biết rồi.”***Khoang máy bay vang lên tiếng ồn khẽ, bên ngoài cửa sổ là bầu trời trong vắt.Lâm Thiển nhìn chằm chằm túi đựng tài liệu. “Phụ lục gì chứ?” Cô hỏi.Lệ Trí Thành thong thả cầm cốc nước uống một ngụm, sau đó mở miệng: “Anh ấy chủ động đề xuất cho anh vay một trăm triệu tiền mặt.”Lâm Thiển sững sờ, trong lòng vừa ngọt ngào vừa cảm động. Hành động này không phải là tác phong của Lâm Mạc Thần, nhưng vì em gái nên anh mới làm vậy. 16 – 30 (60)Người anh trai độc đoán chuyên chế hễ mở miệng là kêu cô rút gân lột da Lệ Trí Thành, cũng đưa ra yêu cầu khắt khe, bắt Lệ Trí Thành phải vươn lên đứng đầu ngành nghề trong một năm. Trên thực tế, anh chủ động cho mượn khoản tiền lớn để Lệ Trí Thành “ra trận”, bảo đảm sau khi Aito tung ra thị trường, Lệ Trí Thành có vốn lo công việc tiếp theo.Hình như cô đã quá hung hãn với anh trai thì phải?Tuy nhiên, sự cảm động này chỉ duy trì vài giây, bởi Lệ Trí Thành tiếp tục mở miệng: “Một năm sau, anh phải trả cả vốn lẫn lãi hai trăm triệu cho anh ấy.”Lâm Thiển hết nói nổi.Thật là tự dưng mất công cảm động. Quả nhiên là “Lâm Bát Bì”[1'>, không sai một ly. Tuy khoản tiền một trăm triệu rất có ích với Ái Đạt ở thời điểm hiện tại nhưng anh trai vẫn không quên tôn chỉ “lột da rút gân” người khác. Bộ não Lâm Thiển hiện lên gương mặt lạnh lùng cao ngạo của anh trai, cô càng không còn gì để nói.[1'> Châu Bát Bì là nhân vật phản diện trong tác phẩm của nhà văn Cao Bảo Ngọc. Nhân vật này là địa chủ ác bá, bóc lột người dân thậm tệ. Lâm Thiển gọi anh trai “Lâm Bát Bì” tức là có ý ví anh với nhân vật này.Lệ Trí Thành tiếp tục lên tiếng: “Anh ấy chỉ định, đến lúc đó anh trả một trăm triệu tiền vốn cho anh ấy, một trăm triệu tiền lãi cho em.”Lệ Trí Thành nhìn tập văn bản: “Anh bỏ năm mươi triệu vào việc phát triển Aito. Năm mươi triệu còn lại, anh tiến hành mộ