
t vụ đầu tư dưới danh nghĩa của em.”Lâm Thiển lắc đầu: “Em chưa bao giờ có ý định lấy tiền của anh ấy. Dù có lãi đi chăng nữa, em cũng không cần.”Lệ Trí Thành mỉm cười: “Anh ấy nói đó là của hồi môn dành cho em.”Bây giờ Lâm Thiển mới thấu hiểu suy nghĩ của anh trai. Kể cả anh có tiền, nhưng cho vay những một trăm triệu không phải việc làm dễ dàng. Đúng là anh đã tận tâm tận lực giúp Lệ Trí Thành, người đàn ông cô yêu thương.Nhưng sự giúp đỡ có điều kiện đi kèm, nếu Lệ Trí Thành đối xử tốt với em gái anh, tương lai kiếm được tiền, cuối cùng cũng thuộc về hai người, anh không lấy một đồng. Còn nếu Lệ Trí Thành đối xử với em gái anh chẳng ra sao, hai người chia tay, đừng hòng anh giúp không công, Lệ Trí Thành vẫn phải trả một trăm triệu tiền lãi cho anh. 16 – 30 (61)Lâm Thiển vẫn lắc đầu: “Em không cần.”Lệ Trí Thành im lặng trong giây lát rồi trả lời: “Được, vậy thì anh sẽ trả cả hai trăm triệu cho anh ấy.”Lâm Thiển gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. Cô ngẫm nghĩ, lên tiếng: “Sao phải trả hết cho anh ấy? Tiền là do anh kiếm được, chỉ cần trả anh ấy một trăm triệu tiền vốn, cộng thêm mức lãi suất ngân hàng là được, phần còn lại anh cứ giữ.”Lệ Trí Thành cười cười. Vừa thốt ra miệng, Lâm Thiển chợt nhận ra bản thân hướng về người ngoài. Cô hơi xấu hổ: “Em ở vị trí trung lập, không giúp ai cả.”“Ừ.” Lệ Trí Thành đáp khẽ.Lâm Thiển vẫn chưa hết ngượng ngùng. Cô nghĩ bụng: Chẳng lẽ mình là người trọng sắc khinh anh trai?Lúc này, Lệ Trí Thành nhẹ nhàng ôm vai Lâm Thiển, đẩy tập văn bản đã được dán kín đến trước mặt cô: “Đây là nội dung dự án đầu tư.”Thật ra Lâm Thiển cũng rất hiếu kỳ, không biết Lệ Trí Thành đầu tư vào đâu. Anh không phải là Lâm Mạc Thần, kể cả thông minh đến mấy nhưng anh chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực đầu tư tài chính, nên khó có thể tạo ra kỳ tích.Rốt cuộc anh đầu tư năm mươi triệu vào nơi nào?Trầm tư một lúc, Lâm Thiển lại đẩy tập văn bản về phía Lệ Trí Thành: “Em không xem.”Lệ Trí Thành yên lặng nhìn cô.Lâm Thiển nói: “Em không xem, bởi vì điều này chẳng quan trọng. Anh đầu tư vào đâu, lãi hay lỗ, em đều ủng hộ anh. Hơn nữa…” Cô vuốt sợi tóc lòa xòa: “Nói thật là em không có hứng thú với lĩnh vực đầu tư, anh cứ tự quyết định là được.”Lời nói nhẹ nhàng, thái độ từ chối dứt khoát, nhưng Lâm Thiển có một suy nghĩ khác.Đúng là cô từng tò mò về cẩm nang diệu kế, về ý đồ và chiến lược của Lệ Trí Thành trong kinh doanh. Sau khi trở thành bạn gái của anh, tuy vẫn có hứng thú với mấy thứ thâm sâu đó nhưng khi anh cho xem, cô lại thay đổi ý định.Đầu tiên, nếu anh thắng thì không nói làm gì. Nhưng nếu anh thua thì sao? Không phải cô không có lòng tin về khả năng của anh, nhưng sự đời vô thường. 16 – 30 (62)Hôm nay cô xem toàn bộ kế sách của anh, ngộ nhỡ tương lai anh bị thua, có nghĩa cô làm chứng cho sự thất bại của anh. Khi đó, ít nhiều Lệ Trí Thành cũng sẽ mất mặt khi đối diện với cô.Cô không thể để anh mất thể diện. Người phụ nữ thông minh nên biết lúc nào cần tiến hay lùi. Vì vậy, Lâm Thiển quyết định không ngó ngàng đến những thứ đó.Hơn nữa nếu thua, anh sẽ phải chịu nhiều áp lực từ hoàn cảnh xung quanh, cô không muốn anh có bất cứ áp lực nào khi ở bên cô. Vì vậy cô không xem, tức là để lại không gian cho anh. Thắng hay thua cũng là thứ ở bên ngoài, còn anh vẫn là người thân thiết nhất của cô, không chút tì vết.Lệ Trí Thành là người tinh ý, làm sao không nhìn ra nguyên nhân người phụ nữ vốn có lòng hiếu kỳ rất mạnh này tự nhiên lại ngồi im bất động. Ánh mắt của cô bây giờ tuy nhẹ nhõm nhưng không thể che giấu tâm tình.Đây là ánh mắt anh rất quen thuộc, cô không chỉ một lần nhìn anh bằng ánh mắt đó.Bị Lệ Trí Thành “chiếu tướng”, Lâm Thiển hơi chột dạ, ngoảnh đầu ra ngoài cửa sổ, đồng thời đánh trống lảng: “Ồ, sắp đến rồi!”Lệ Trí Thành cất tập văn bản vào túi xách, sau đó ôm vai Lâm Thiển, kéo cô vào lòng. Anh đỡ gáy cô: “Em không xem thật sao?”Lâm Thiển cương quyết: “Không xem.”Lệ Trí Thành liền cúi đầu hôn cô. Đến khi Lâm Thiển thở hổn hển, anh mới rời khỏi môi cô, hỏi nhỏ: “Lâm Thiển, rốt cuộc em định bảo vệ anh đến bao giờ?”Lâm Thiển giật mình. Im lặng một lúc, cô vùi mặt vào ngực anh: “Em có thể bảo vệ anh… Anh cứ đợi đi, làm bạn trai của em rất hạnh phúc đấy.”***Hai người về đến thành phố Lâm lúc chiều tối. Vẫn là anh chàng tài xế Tiểu Đường đến đón bọn họ. Cách tập đoàn Ái Đạt một con đường, Lâm Thiển nói với Lệ Trí Thành: “Cho em xuống ở chỗ này.”Lệ Trí Thành gật đầu. Xe ô tô dừng lại bên lề đường, Lâm Thiển đẩy cửa xuống xe, Lệ Trí Thành cũng xuống theo cô, trong khi hai cấp dưới ngồi yên ở hàng ghế trước.Lệ Trí Thành giúp cô lấy hành lý từ cốp xe. Lâm Thiển lên tiếng: “Em về đây.” 16 – 30 (63)Lệ Trí Thành đột ngột giơ tay kéo cô vào lòng, Lâm Thiển cũng ôm eo anh một cách tự nhiên. Anh cúi đầu thưởng thức đôi môi cô một lúc mới buông ra.Lâm Thiển đợi xe ô tô đi xa mới kéo vali đi bộ về nhà mình, khóe miệng vẫn còn đọng ý cười. Lúc tình nồng ý đậm, mỗi giây mỗi phút đều hết sức ngọt ngào, vô thanh thắng hữu thanh.Về đến nhà, Lâm Thiển tắm rửa rồi ra ngoài ban công gọi điện c