
mặt nàng ta ba phần, hơi cúi đầu nói: “Phiền toái Tử Mộng, là Thanh Thanh không hiểu chuyện. Sáng sớm ngày mai Thanh Thanh sẽ chào hỏi bà nội”.
Tử Mộng cười cười: “Nghe tiểu thư nói kìa, nô tỳ không dám, nô tỳ về trước”. Thúy Nhi ân cần đưa Tử Mộng ra cửa, sau khi của đóng Lưu Uyển Thanh còn loáng thoáng nghe được Tử Mộng nói với Thúy Nhi. Nàng cười giễu cợt, không trách được vài năm sau Lưu lão phu nhân để cho Lưu Đại lão gia thu nàng ta làm thiếp, không lâu sau có thể phân cao thấp với Lưu Đại phu nhân rồi. Đối với một thứ nữ không được sủng ái như nàng mà cũng có vẻ mặt “cung kính”, “ôn hòa” như thế thì không thể tưởng tượng ra lòng nàng ta như thế nào. Còn Thúy nhi thì Lưu Uyển Thanh không chắc là nàng ta có gác đêm đàng hoàng không. Ngày mai nàng còn phải đánh một trận, có vẻ muốn được lưu lại bên cạnh Lưu lão phu nhân không dễ dàng gì.
Chương 4: Không Ngủ
“Về rồi à, nha đầu kia thế nào?”.
Tử Mộng cung kính cúi người xuống, trên mặt là dáng vẻ đau lòng lo lắng: “Lão phu nhân, sao người không ngủ, ngày mai Tử Mộng nói với người cũng được mà”. Trong giọng nói còn có phần oán trách. Lưu lão phu nhân nghe nói thế tất nhiên là thoải mái trong lòng, vẫy vẫy tay mới Tử Mộng, rồi cười nói với Lý ma ma: “Bà cụ ta đây nhìn nha đầu này lớn lên, miệng càng ngày càng ngọt rồi, là một đứa hiếu thuận”.
Lý ma ma cười ha ha: “Lão nô đã nói rồi, tiểu thư rất có mắt nhìn người, ban đầu trong đám tiểu nha đầu đó chọn ra được Tử Mộng, càng ngày càng xinh đẹp trắng trẻo, còn là một nha đầu hiểu chuyện”.
Lưu lão phu nhân khoát khoát tay: “Ngươi đó, bằng này tuổi rồi miệng còn dẻo thế, ta nhìn được nha đầu này cũng không phải do ngươi chỉ hả?”. Nói rồi thở dài. “Già rồi, già rồi, nửa đêm cũng không ngủ được, rồi lại không có tinh thần, haizz… Ngươi cũng ngồi đi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Chúng ta đã ở cùng nhau mấy chục nhau, ngươi trong lòng ta, là lão tỷ muội”. Lý ma ma cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh. Lúc này Tử Mộng cũng rất chịu khó quỳ gối trước người Lưu lão phu nhân, nhẹ nhàng đấm chân cho bà, sau khi thấy bà nói xong với Lý ma ma thì nhẹ giọng nói: “Lão phu nhân, người bảo Đại lão gia cho người mời thái y đến xem đi, cả đêm người không ngủ, nô tỳ cũng lo lắng”.
Lưu lão phu nhân vỗ vỗ bả vai Tử Mộng: “Được rồi, ta biết là ngươi hiếu thuận nhưng mà đây là bệnh cũ rồi, cần gì phải mời thái y. Rồi, ngươi nói ta nghe xem nha đầu kia như thế nào?”.
“Nô tỳ thấy Nhị tiểu thư cũng là đứa bé đáng thương. Người không biết đâu, lúc nô tỳ vào nhà thì thấy Nhị tiểu thư nằm trên cái bàn dài trước cửa sổ ngủ, thân thể nho nhỏ co rụt lại, lúc nô tỳ đánh thức Nhị tiểu thư thì thấy mắt tiểu thư hồng hồng, sợ rằng vừa lén khóc”.
Lưu lão phu nhân gật đầu: “Ừ, còn nhân phẩm thì ngươi thấy thế nào?”.
Tử Mộng cười cười: “Nô tỳ nào biết nhìn người, nô tỳ cũng không tiếp xúc nhiều với Nhị tiểu thư, nhưng mà nghe bọn nha đầu trong phủ nói, Nhị tiểu thư là đứa nhỏ hiền lành nhưng hơi chậm, nhưng mà… nhưng mà…”.
“Ngươi cứ nói đi đừng ngại, từ khi nào mà trước mặt bà cụ ta cũng ấp úng rồi, nói sai ta cũng không trách ngươi”.
“Toàn những lời nói xấu chủ tử nên nô tỳ cũng không dám, nhưng mà có nghe nói Thất di nương trong phòng Nhị lão gia không phải là người đàng hoàng. Nhưng nô tỳ thấy Nhị tiểu thư còn nhỏ, cũng khéo léo, không bị ảnh hưởng từ di nương”.
Lưu lão phu nhân gật đầu một cái, cũng không nói nhiều, phất phất tay: “Thôi, ta có chút mệt mỏi”. Lý ma ma và Tử Mộng vội vàng đứng lên, đỡ Lưu lão phu nhân vào trong phòng.
Hôm nay với Lưu Uyển Thanh là một đêm không ngủ thì bên Lưu Nhị phu nhân cũng là một đêm không ngủ. Vương ma ma bên cạnh Lưu Nhị phu nhân vẻ mặt nịnh nọt nói: “Tiểu thư, lão nô đi nhìn thì Đại tiểu thư cũng ngủ rồi, người cũng ngủ sớm đi”.
“Choang choang”, ly trà bị ném bể trên đất: “Ngủ! Ngủ! Làm sao ta có thể ngủ được? Thật là mất mặt, ngay cả đứa tiện chủng ba tuổi cũng không đấu lại. Lão gia đâu? Có phải lại sang bên con hồ ly đó?”.
Vương ma ma không dám trả lời Lưu Nhị phu nhân, chỉ vội vàng bảo nha hoàn tiến lên dọn dẹp chén vỡ trên đất, còn mình thì xoa xoa lưng cho Lưu Nhị phu nhân: “Tiểu thư, ngài là chủ mẫu cần gì phải tức giận vì những người đó, mệt người ra. Liễu di nương được lão gia cưng chiều nhưng cần gì phải để ý? Dù sao cũng chỉ là một con gà không sinh trứng, cứ để cho nàng ta đắc ý. Đến khi lão gia chán ngấy nàng ta thì lúc đó trừng trị một phen. Còn tiện chủng ba tuổi thì ngài cũng nói rồi, muốn sống được cũng không dễ mà. Đại tiểu thư chúng ta là người thiện tâm, cần gì phải quan tâm đến một tiện nhân và tiện chủng đúng không? Đại tiểu thư còn nhỏ, đến khi nàng lớn lên, thì mọi người đều có thể hiểu ngài là người rộng rãi”.
Nghe Vương ma ma nói vậy, Lưu Nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Lúc con tiện nhân kia cấu kết với lão gia, ngươi cũng nói như vậy. Nhưng hôm nay tiện chủng kai cũng ba tuổi rồi”.
Vương ma ma vội vàng đưa tay đánh mấy cái vào miệng mình, nói: “Là do lão nô coi thường nàng ta, dù sao thì Thất di nương cũng là người theo tiểu thư vào phủ nên biết chuyện này nh