
ạ lùng kêu vo vo trong tai anh như thể cảnh báo về những lời nói sắp thốt ra từ cô em gái. “Đó là ai, Maggs?”
Sự im lặng kéo dài trong khoảnh khắc. “Alexa.”
Căn phòng như xoay tròn trước sự choáng váng bởi cái trên quen thuộc hiện lên từ quá khứ. Suy nghĩ duy nhất của anh lóe lên như câu thần chú nhuốm sắc màu chói lọi, hết lần này đến lần khác.
Không thể thế được.
Chương 02 – Phần 1
CHƯƠNG 2
Nick nhìn quanh, hài lòng với kết quả. Căn phòng hội thảo tách biệt mang lại không khí làm việc, bó hoa tươi mà thư kí đã đặt chính giữa bàn gợi lên một dấu ấn mang phong cách cá nhân giữa chất liệu của chiếc thảm nhung màu rượu nho, vẻ lóng lánh sang trọng của gỗ anh đào và những chiếc ghế da màu bơ. Bản hợp đồng đã được sắp đặt một cách gọn gàng, cùng với chiếc khay bạc tao nhã chứa đầy trà, cà phê và đủ các loại bánh ngọt. Trang trọng mà vẫn thân thiện – những từ phản ánh tinh thần chung cuộc hôn nhân của họ.
Anh lờ đi cơn cồn cào trong ruột gan khi nghĩ về việc gặp gỡ Alexandria McKenzie lần nữa và tự hỏi không biết cô đã lớn lên như thế nào. Những câu chuyện mà em họ anh chia sẻ vẽ nên bức tranh về một người phụ nữ hấp tấp, bốc đồng. Ban đầu, anh đã lẩn tránh đề nghị của Maggie – Alexa không phù hợp chút nào với hình mẫu mà anh tìm kiếm. Những kí ức dai dẳng về một đứa trẻ ưa tự do và lọn tóc đuôi ngựa vung vẩy như trêu ngươi những suy nghĩ của Nick. Tuy vậy, anh biết cô đang là chủ của một tiệm sách kha khá và vẫn chỉ nghĩ về cô như một người bạn của Maggie, thậm chí còn không gặp mặt trong nhiều năm rồi.
Nhưng thời gian không còn nhiều.
Họ cùng chia sẻ một quá khứ xa xôi, anh ý thức được là Alexa có thể tin tưởng được. Cô ấy có thể không phù hợp với ý tưởng về người vợ hoàn hảo của anh, nhưng cô ấy cần tiền. Gấp. Maggie vẫn giữ im lặng về lý do, nhưng cô em đã phác họa về Alexa đang vô vọng. Nhu cầu tiền mặt làm anh cảm thấy yên tâm – nó chỉ là đen và trắng. Không khoảng màu xám nào cả. Không ý tưởng về sự thân mật riêng tư giữa họ. Một thương vụ mua bán chính thức giữa những người bạn cũ. Nick có thể sống với điều đó.
Anh với tay tới chiếc điện thoại liên lạc nội bộ để gọi cho người thư kí, nhưng ngay lúc đó cánh cửa nặng nề mở ra một cách nhẹ nhàng và đóng lại sau một tiếng cạch gãy gọn.p>
Nick quay lại.
Đôi mắt xanh nước biển sâu thẳm xuyên thẳng tới Nick với chút do dự và đầy trong sáng khiến anh biết người phụ nữ này sẽ thua trong bất kỳ ván bài poker nào – cô chân thật một cách tàn nhẫn và không hề biết bịp bợm. Anh gần như có thể nhận ra ngay ánh nhìn chằm chằm của cô, nhưng tuổi tác đã thay đổi màu sắc của đôi mắt, thành sự hòa quyện man mác giữa màu xanh nước biển và xanh ngọc bích. Những hình ảnh bất chợt đến trong tâm trí giống như đang thăm dò độ sâu của biển Caribe để nghiên cứu những bí ẩn của nó. Một bức tranh sơn dầu của những chiếc dù Sinatra ngập trời trải dài và rộng đến nỗi một người đàn ông khó có thể tìm thấy đầu và điểm kết thúc.
Đôi mắt cô như đang sửng sốt trước mái tóc đen nhánh của chính mình, mái tóc gồm những lọn xoăn tít, đổ tràn qua vai tạo cho khuôn mặt mang nét hoang dã tự nhiên như không thể bị thuần hóa. Hai gò má cao làm nổi bật đôi môi căng đầy sức sống. Anh từng trêu chọc cô rằng liệu có phải cô vừa bị ong chích không, rồi phá lên cười. Giờ thì trò đùa lại đến với anh. Hình ảnh tưởng tượng về những gã đàn ông nóng bỏng vây quanh một đôi môi giống như của cô xuất hiện – và chẳng có gì liên quan tới lũ ong cả. Chỉ có mật ong. Đúng ra là thứ mật ong ấm nồng, lôi cuốn, đổ tràn lên đôi môi đầy đặn và từ từ bị liếm đi.
A, quỷ thật.
Anh kiềm chế và ngừng dò xét, chợt nhớ mình đã hành hạ Alexa như thế nào khi phát hiện ra cô mặc áo nịt ngực. Đối với một cô gái mới lớn, Alexa bị xấu hổ bởi sự phát hiện đó và anh thường dùng thông tin này để làm đau cô. Bây giờ, nó không còn là một thú vui nữa. Khuôn ngực của cô cũng căng tràn như đôi môi và chúng là sự kết hợp ăn ý với đường cong gợi cảm trên hông. Dáng người cao ráo, gần như bằng anh và cái vỏ ngoài hấp dẫn tính kia được bao bọc trong chiếc váy dài màu đỏ bốc lửa làm nhấn mạnh lên những đường nét phân tách của đôi chân, lướt qua hông và rơi xuống sàn nhà. Những móng chân màu đỏ tươi thắm chạm xuống sàn qua đôi xăng đan màu đỏ sáng bóng. Cô vẫn đứng ở cửa, như thể cho phép anh tận hưởng đầy đủ trước khi quyết định cất tiếng.
Cảm thấy có chút bối rối, Nick đấu tranh để thắng lại sự mất bình tĩnh và dựa vào phong cách chuyên nghiệp để che giấu phản ứng của mình. Alexandria Maria McKenzie đã hoàn toàn trưởng thành. Rất phù hợp với sở thích của anh. Nhưng không cần phải để cho cô biết.
Anh trao cô một nụ cười xã giao như trong bất cứ thương vụ làm ăn nào. “Xin chào, Alexa. Đã lâu quá rồi nhỉ.”
Cô nở nụ cười đáp lại nhưng nó vẫn chưa chạm tới ánh mắt. Alexa cử động chân và nắm chặt hai tay của mình. “Xin chào, Nick. Anh thế nào?” “Anh vẫn ổn. Mời em ngồi. Anh có thể mời em ly cà phê không? Hay trà?”
“Cà phê”
“Kem? Đường?”
“Kem. Cảm ơn anh.”
Cô ngồi xuống chiếc ghế bọc đệm một cách trang nhã, xoay chiếc ghế ra từ