
thấy hơi hơi lạnh.
Cẩm Thu bèn nói: “Gió thổi cả khí lạnh vào người, hay là để nô tì đi lấy cho chủ nhân chiếc áo choàng đến?”
Lâm Lang đáp: “Cũng được, tiện cầm luôn bức tranh đặt trong tráp trên chiếc bàn tràng kỉ nữa. Ta từng đồng ý sẽ vẽ lại cho Nghi chủ nhân, vừa nãy chỉ nghĩ đi ra ngoài mà quên mất.” Cẩm Thu đáp vâng rồi quay người đi.
Chỗ cuối dãy giả sơn có hàng hoa thược dược đang nở rất đẹp, dưới ánh chiều tà nó đẹp đẽ vô cùng. Lâm Lang muốn tới ngắm nên bước chân thuận theo những viên đá nền, hướng về nơi đó.
Sắc trời dần tối, các cung đều đang truyền bữa tối lên nên trong vườn rất yên tĩnh, không ai qua lại cả. Chỉ có một đàn chim bay về tổ, xung quanh là tiếng chim kêu a a. Lâm Lang ngắm xong hàng hoa, quay đầu thấy cảnh hoàng hôn đang dần bao phủ lên tường cung. Nàng lại đi theo hàng đá, bất giác đã vòng ra sau dãy giả sơn. Chỗ này vốn có hai gian phòng nho nhỏ, chuyên làm nhà kho cho thợ chăm sóc hoa cất đủ loại đồ dùng như cuốc, hốt rác… Nơi này cực kì vắng vẻ, bình thường ít khi có người qua lại. Nàng thấy mình đã dần đi đến gần đó rồi, lại sợ Cẩm Thu quay lại không tìm thấy mình nên định theo đường cũ quay về, chợt nghe tiếng khóc thút thít của một nữ tử ở ngoài đầu hồi. Có một người ở cạnh khuyên: “Chúng ta là phận nô tài, bị đánh thì cũng biết làm thế nào.”
Lâm Lang đoán là có cung nữ bị mắng mỏ rồi mới trốn ở đây kể lể khóc lóc với tỷ muội khác, nàng cũng không quá chú ý tới. Đúng lúc định đi thì chợt nghe tiếng vừa khóc vừa nói: “Lòng dạ của chủ nhân quá ác độc, thể nào mà cái mạng của Lương chủ nhân cũng suýt nữa mất vào tay người này rồi.”
Lâm Lang nghe xong câu này như sét đánh giữa trời quang, bất giác đứng lặng người ở đó. Lại nghe một giọng khác trách mắng: “Muội đừng ăn nói hàm hồ, câu này cũng nói bừa được à?”
Người đang khóc hình như bị dọa sợ, sau một hồi lâu mới đáp lại: “Tỷ tỷ à, muội cũng chỉ kể cho mình tỷ thôi đấy. Hôm đó Đoan chủ nhân tới thăm người, muội đứng ngoài cửa sổ nghe được, hóa ra là lúc người cùng Lương chủ nhân còn làm ở Càn Thanh cung thì người cùng Đoan chủ nhân đã bàn bạc kĩ càng, làm ra mấy cái bẫy hãm hại Lương chủ nhân đó. Khiến cho Vạn tuế gia giận Lương chủ nhân, đẩy Lương chủ nhân ra khỏi Càn Thanh cung, thế nên mới thành như ngày nay.” Lại khóc: “Chủ nhân vẫn luôn nghi ngờ muội đã nghe được gì đó nên mới mượn cơ hội vừa đánh vừa mắng, giờ thì muội bị đuổi đi trồng hoa rồi, người vẫn không tha cho muội, còn vu oan cho muội trộm mất chiếc vòng tay, muốn đuổi muội đi hẳn. Tỷ à, muội phải làm sao bây giờ?”
CHươNG 15: ÁNH MắT đầY TìNH CảM (2)
Người kia đáp: “Đừng nói nữa, mấy chuyện không có bằng chứng thế này ai dám tin muội chứ, đều sẽ cho là muội thêu dệt lên thôi. Muội mau quên chuyện đó đi, quên hoàn toàn đi, tỷ cũng sẽ làm như chưa từng nghe thấy bao giờ. Nếu để người khác biết được thì là đại họa diệt môn đấy!” Người khóc bị dọa hết hồn, chỉ đành thút thít.
Cả người Lâm Lang từng đợt nóng lạnh dồn dập, như bị ốm nặng vậy. Gió thổi qua người làm nàng run lên từng đợt. Một hồi lâu sau nàng mới có sức quay người để đi về. Dưới gót chân như hư vô, nàng đi chậm chậm một hồi mới đi ra bên ngoài dãy giả sơn, rồi từ từ bước lên con đường lát gạch cứng của cung. Cẩm Thu đang đứng bên kia, mặt đầy lo lắng cùng sốt ruột. Thấy nàng thì vô cùng vui mừng: “Chủ nhân đi đâu vậy? Làm nô tì tìm mãi. Trong vườn chẳng có mấy người, đến một người để hỏi cũng chẳng tìm được ai. Trời thì tối dần rồi, nô tì lo chết mất.” Một mặt nói một mặt rũ chiếc áo choàng ra, giúp nàng khoác lên. Vừa chạm vào nàng thì chợt giật mình: “Sao chủ nhân lại lạnh như băng thế này? Không phải là nhiễm gió lạnh rồi chứ?”
Lâm Lang khẽ lắc đầu, Cẩm Thu thấy mặt nàng chẳng có lấy một sắc hồng, lòng sợ hãi, nàng nói: “Trời tối rồi, hay là nô tì đưa chủ nhân về trước, ngày mai lại đi Trường Xuân cung sau?” Lâm Lang lại chẳng trả lời, nàng bước lên hàng đá trên đường lớn, từ từ đi về. Cẩm Thu đỡ nàng, trong lòng không yên.
Về đến Trữ Tú cung thì trời đã tối hẳn. Bích Lạc đang chỉ bảo tiểu thái giám lên đèn, dưới ánh đèn chợt nhìn thấy Lâm Lang đi vào, một gương mặt trắng bệch như không hồn. Bích Lạc giật mình, vội chạy tới hầu hạ. Nàng cầm một chiếc khăn lông nóng lên lau mặt, miệng hỏi: “Chủ nhân đã đói chưa ạ, có muốn ăn chút gì không?”
Lâm Lang nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: “Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Bích Lạc nghe giọng nàng không giống bình thường, vội đi dọn dẹp giường, đỡ nàng nằm xuống. Lại lệnh cung nữ vào, thay hương đang đốt trong chiếc lư lớn dưới đất thành hương An Tức, xong xuôi mới đi nhẹ ra ngoài. Nàng tìm Cẩm Thu hỏi ngay thẳng mặt: “Tổ tông của ta ơi, muội dẫn chủ nhân đi đâu vậy? Những gì Lương am đạt căn dặn hết lần này tới lần khác muội đều bỏ ngoài tai hả? Ta nói cho muội biết, nếu muội không muốn sống nữa thì cũng đừng để liên lụy tới mọi người.”
Cẩm Thu như sắp khóc đến nơi: “Có đi được đâu đâu. Thì bảo là đến chỗ Nghi chủ nhân ngồi một lúc, đi tới vườn hoa thì chủ nhân sai muội về lấy áo choàng và bức tranh. Lúc muội cầm đồ trở lại thì tìm một lúc lâ