
mắt Yến Nguyên thì âm luôn, nhìn chằm chằm anh Nam Phong nhà mình, người bình thường là đóng băng rồi, vì là Nam Phong nên “ miễn dịch” được.
– Quá đáng! – Cuối cùng Yến Nguyên cũng mở miệng.
Thành công! Nam Phong đã chọc tức được Yến Nguyên. Anh đứng dậy, đi đến trước cô rồi mặt kề sát mặt, nói nhỏ một câu:
– Vì cô chọc giận tôi!
Bụp!
Thấy hành động vô lễ của Nam Phong, Rick không tiếc giáng cho anh một đấm muốn gãy xương hàm, máu theo khóe miệng chảy ra. Bảo Khánh phản xạ nhanh, vội đỡ lấy anh.
Yến Nguyên và Diệu Anh như chết đứng, căng tròn mắt nhìn họ. Quản lý nhà hàng còn căng thẳng hơn, mồ hôi tuông như suối. Bị động, hai đội vệ sĩ của Rick và cả Yến Nguyên từ ngoài cửa ùa vào.
Nam Phong vì bị đánh bất thình lình nên loạng choạng, cũng may chưa ngã. Anh ngước đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ lên, sấn tới đấm vào mặc Rick. Lần này vệ sĩ cũng không kịp phản ứng, chỉ khi Rick đã “ ăn” trọn một quả đấm mới ngăn được Nam Phong.
Chát!
Yến Nguyên tức điên lên, không kiềm chế được mà tát vào mặt Nam Phong một tác. Cô tức đến đỏ mắt, ánh mắt như nuốt chửng anh, hoàn toàn không bị vẻ nguy hiểm của anh dọa sợ.
Diệu Anh giật mình, đưa tay lên che miệng. Cả Bảo Khánh, Rick, quản lý và vệ sĩ của Yến Nguyên cũng bị một phen bất ngờ.
– Quá đáng! Anh nghĩ anh là ai hả? Gây sự với người khác, lại còn đánh người vô cớ! – Yến Nguyên sau cơn giận thì lạnh giọng, thẳng thừng giáo huấn Nam Phong.
– Cô là ai mà dám lên giọng dạy bảo tôi? – Nam Phong như con thú xổng chuồng, nhoài tới định nắm cổ áo Yến Nguyên thì anh bị Bảo Khánh giữ lại, còn Yến Nguyên thì được vệ sĩ ngăn ra.
– Phong, đủ rồi! – Bảo Khánh dùng hết sức mới kéo nổi Nam Phong.
– Cô ta nghĩ cô ta là ai? Hả? Nói cho cô biết, tôi đây còn lâu mới cần đến cô. Đừng có chút nhan sắc thì kênh kiệu! – Nam Phong cứ chồm chồm tới như muốn nhai tươi Yến Nguyên.
Yến Nguyên như mặt hồ tĩnh mịch, không một chút sợ sệt liết anh một cái rồi quay sang cái cằm vấy màu, quai hàm sưng tấy của Rick, ân cần hỏi:
– Rick, chắc cậu đau lắm! Diệu Anh, chúng ta ra về, cậu tự láy xe, mình chung xe với Rick!
– Được! Chúng ta về! – Diệu Anh cũng lo lắng cho Rick, nhưng chỉ là quan tâm bạn bè thôi.
Nói xong, Yến Nguyên đỡ Rick một bên, bên còn lại cho một vệ sĩ khác đỡ rồi cùng Diệu Anh và mấy người bọn họ bước ra khỏi cửa, tiến về thành phố với cái bụng rỗng tuếch.
Rầm!
Cái bàn bằng gỗ bị Nam Phong nện cho một cú gãy tét bét. Mấy nhân viên cộng với quản lí xém tí nữa là nhặt tim từ dưới đất lên.
– Chết tiệt! Cô dám tát tôi! Để rồi coi…! – Nam Phong bỏ lửng câu nói vì cơn đau ở quai hàm.
– MANG HỘP SƠ CỨU RA, CẢ ĐÁ LẠNH VÀ TÚI CHƯỜM! LUỘC TRỨNG LUÔN CHO TÔI! – Bảo Khánh hét với nhân viên nhà hàng, ngay lập tức hộp sơ cứu được mang ra, một người khác chạy đi luộc trứng.
Nam Phong giật mình trước những gì vừa nghe thấy, vô cùng lo lắng và rất sợ sệt nhìn Bảo Khánh, mắt muốn lộn ngược, nói ra mấy chữ:
– Đừng nói cậu thích tớ nha?
– Cậu có điên không! Đàn ông chết, à không, phụ nữ chết hết cũng không chọn cậu! Mà cậu cũng lạ, mới giận đùng đùng giờ hỏi vậy! Cậu là bạn chí cốt của tớ, làm vậy không được à? – Bảo Khánh nóng máu tuông một lèo.
Nam Phong nhìn Bảo Khánh gật gù vẻ hiểu dữ lắm hiểu, thôi thì cứ ” giao trứng cho ác” một lần vậy.
Thế là, một tên công tử bột ngồi chườm đá rồi lăn trứng gà cho một đại thiếu gia. Tên đại thiếu gia cứ lo lo nhìn tên công tử bột, báo hại bị tên công tử bột ký cho một cái.
Sau khi “ sơ chế” vết thương trên mặt, Bảo Khánh để Nam Phong tự quấn băng gạc cho cái tay mới “ giận cá chém thớt”. Đúng là khi bực ở bên bạn bè là “ hạ hỏa”.
Nói thì nói vậy thôi chứ thật ra Nam Phong còn rất giận. Cô vì tên ngoại quốc đó mà dám tát anh. Yến Nguyên ơi, cô nên về ăn mừng đi, cô là người mà Nam Phong tôi may mắn để ý tới rồi cũng vinh hạnh đi khi “ cái tát đầu” của tôi bị cô cưỡng mất. Tôi sẽ cho gã đó biết tay, cả cô nữa!
Bảo Khánh cũng chả màng mà để ý tới Nam Phong nữa. Bây giờ cậu đang nghĩ tới Diệu Anh. Lúc cô sắp bước ra cửa còn lườm cậu một cái đầy phẫn nộ.
Không biết Diệu Anh có giận mình không nhỉ?
(T/g: Tất nhiên là có!)
Không biết mình có bị “ mất điểm” không nhỉ?
(T/g: Tất nhiên là có!)
Không biết Diệu Anh có thích tên tóc vàng kia chưa nhỉ?
(T/g: Hỏi đi rồi biết!)
…
…
Không biết mình có thích Diệu Anh không nhỉ?
Vừa nghĩ đến đây thì Bảo Khánh chợt lắc lắc cái đầu xua đi ý nghĩ đó. Nhưng người cậu xụi lơ. Cứ nghĩ tới việc Diệu Anh cười với tất cả mọi người trừ cậu là trong lòng cậu như có kiến bò, ngứa ngáy khó chịu. Haizzz… Tất nhất nên đi gặp bác sĩ tâm lí và đó là quyết định của Bảo Khánh.
Quản lý cùng mấy người người làm đứng nhìn hai thiên sứ đang suy mà há hốc mồm kinh ngạc. Ai cũng tròn xoe mắt, chả hiểu lúc nãy hai người làm vậy là có ý gì? Rồi bây giờ ngồi thẫn thờ làm gi? Đánh nhau làm gì? Tát nhau làm gì?
Sau một hồi ngắm nhìn họ, ai cũng trở về công việc của mình. Được một lúc, Nam Phong và Bảo Khánh cũng đi tìm chỗ đậu xe lúc nãy rồi quay về thành phố. Vì là xe của người nên mấy fan giữ kỹ lắm à nghe, cũng tốt đó