XtGem Forum catalog
Tìm Chân Mệnh Thiên Tử – Bích Thần

Tìm Chân Mệnh Thiên Tử – Bích Thần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324690

Bình chọn: 7.5.00/10/469 lượt.

ấy đầu óc tê liệt, có lẽ độc của rắn đã ngấm, nàng lại ngất đi, chỉ nghe láng máng tiếng gọi thất thanh.





Một lát sau, bên con suối, một đống lửa được đốt. Nàng vẫn nằm trên đùi y, chưa tỉnh lại, vết thương rắn cắn đã được xử lý, xem ra độc tính này không gây nguy hiểm cho tính mạng, chỉ gây hôn mê mà thôi.

Nàng mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng lại nói mơ vài câu. Đậu nành nhìn nàng chăm chú một cách khó hiểu. Y đặt tay lên mặt mình.

– Hi vọng nàng không nhìn thấy dung mạo này của ta… – Y thở dài.

Vừa này không phải nàng nhìn nhầm, vừa nãy không hẳn đậu nành xấu hổ vì hô hấp nhân tạo cho nàng, là hắn chợt nhận ra hắn nhảy xuống nước, lớp hóa trang trên mặt đã bị trôi mất, sợ rằng nàng nhìn thấy.

Y, không phải là một nam tử xấu xí. Y cũng không ngốc, điều này nhất định nàng không thể biết.

Hôm nàng xông vào phòng y lúc nửa đêm, là do lúc đó y đã không hóa trang, bất đắc dĩ không còn cách nào phải tắt nến, trùm chăn.

Y, không phải không để ý đến nữ nhi, nàng cứ hồn nhiên trước mặt trêu chọc, khiêu khích y, khiến y không dám nhìn thẳng vào nàng. Nhưng nàng không hề biết y vẫn âm thầm chú ý nàng. Còn rất nhiều điều mà y buộc phải giấu nàng.

Nhất là một sự thật mà mãi mãi nàng cũng không nên biết : Y, chính là người đêm tối hôm đó, chính y.

Nhưng nàng lại nhầm y với kẻ đó, kẻ có dung mạo giống hệt y, Di Thiên vương Hạ Tử Thiên.

Dĩ nhiên, vì Tử Thiên là huynh đệ song sinh của y, có lẽ sự tồn tại của y, hắn cũng không biết và mãi mãi không nên biết, sự tồn tại của y hiện giờ.

Hôm nàng gặp Tử Thiên, đó mới là lần đầu nàng gặp hắn, thật may nàng cũng không có cơ hội đề cập chuyện đêm hôm đó trước mặt hắn.

Lý do gì ư? Tại sao y đã muốn trừ khử nàng rồi lại cứu nàng? Tất cả chuyện này thực sự là một quẩn khúc lớn, không dễ gì giãi bày.

Y chỉ nhớ, cô nương kì lạ là nàng hôm đó. Y đã nhìn nàng, nhìn ánh mắt vô tội và thái độ kì quặc của nàng, cách mà nàng ăn nói, thần thái của nàng, nhất thời trong lòng y cảm thấy nàng không phải là kẻ ác, trong lòng đã có ý muốn nương tay, tuy nàng có thể là mối nguy hại cho thân thế của y bại lộ. Nếu bại lộ, ắt không chỉ y mà mọi người liên quan đến y cũng sẽ liên lụy đến tính mạng. Từ khi sinh ra, y lẽ ra đã không có quyền sống như người bình thường, chỉ vì y là song sinh, là điềm tối kị trong hoàng tộc, lẽ ra cả y và Tử Thiên đều không thể sống.

Hoàng tộc nước Hạ, cứ sinh ra song sinh là điềm ác, trong hoàng tộc sẽ nhiều người lâm nạn, chết chóc, thiên tai liên miên. Song sinh còn mang số khắc thân phụ, thân mẫu, hại phụ mẫu, huynh đệ. Đáng buồn cười thay, lời tiên tri về Long mệnh của cổ nhân, lại trùng vào giờ sinh của hai đứa trẻ song sinh, thật oan nghiệt. Cũng vì đó mà bao biến cố sinh ra….

Đã có bao nhiêu người y yêu quý vì sự sống của y mà hi sinh, chỉ nhẫn tâm một chút thôi, y có thể dẹp bỏ mối nguy hại là nàng đêm đó. Y đã phân vân.

Ngã từ dốc đó xuống, với độ cao đó, nàng có thể không chết được. Y biết vậy. Y đã nhẩm trong đầu lúc đẩy nàng xuống rằng, coi như là số mệnh, nếu nàng là người tốt, trời đất sẽ phù hộ nàng, còn y sẽ dốc sức dùng y thuật của mình cứu chữa nàng…

Y thuật mà y bí mật nghiêm cứu trong bấy năm trời, không ai ngờ rằng cũng đã chẳng còn thua kém lão y sư, với tư chất trời phú của y, cộng với sự cần mẫn học hỏi ngày ngày…

CHAP 8

Y cúi nhìn gương mặt vô tư của nàng . Đôi mắt nàng vẫn khép. Đôi môi nhỏ nhắn tựa như cánh hoa anh đào của nàng khẽ mím lại. Bất giác y thấy xao xuyến.

Người thiếu nữ này, từ đầu chí cuối, hành động kì lạ, có lúc quá sỗ sàng, không như các nữ nhi mà y từng thấy. Nàng cũng không phải là mỹ nữ quốc sắc thiên hương, nhưng lại có nét cuốn hút đặc biệt. Ở nàng y thấy được sự mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, lạc quan, vui vẻ. Suốt hai mươi mấy năm trời sống phiêu bạt cực nhọc, đây là quãng thời gian mà y thực sự thấy thú vị.

Nàng không biết sao, nàng coi y là kẻ ngốc, cứ tự nhiên, không hề câu lệ trước mặt y, nàng không biết rằng trong lòng y vừa thấy khôi hài cho hoàn cảnh đó, lại vừa cảm thấy khó thoát được sự thu hút của nàng.

Y cúi xuống, ngắm nhìn nàng ở rất gần, giọng y dịu dàng:

– Nàng cứ vô tư như thế, không phải ta không để ý, mà chỉ lo cứ chú ý đến nàng, sẽ càng khó cho ta… xin lỗi, ta buộc phải sống dối trá thế này… sự tồn tại của ta đã có thể đe dọa đến tính mạng mẫu hậu, ca ca, đã hại chết những người bao che cho ta như nghĩa mẫu, hại những người tốt như An lão nương…

Nàng vẫn đang chìm trong vô thức. Y lưu luyến đặt lên môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng.





Nửa canh giờ sau, Vân Anh tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, đã thấy tên đậu nành đó bên cạnh. Y đã hóa trang xong, dĩ nhiên, nàng cảm thấy không nghi ngờ gì, dù sao, đúng là y cứu nàng.

Vân Anh khẽ dùng sức định ngồi dậy. Người nàng còn khá ê ẩm. Khi nàng nhìn xuống thân mình, chợt giật thót mình vì quần áo trên người nàng, là áo ngoài của y, còn y phục của nàng đang phơi bên đống lửa.

– NGƯƠI… ĐẬU NÀNH CHẾT TIỆT ! NGƯƠI DÁM… – Nàng hét lên, mặt bừng đỏ, vừa giận vừa xấu hổ.

– Cô nương… – Đậu nành run rẩy lắp bắp – Là vì… sợ cô nương cảm lạnh, hơn n