Old school Easter eggs.
Tìm Chân Mệnh Thiên Tử – Bích Thần

Tìm Chân Mệnh Thiên Tử – Bích Thần

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324700

Bình chọn: 9.5.00/10/470 lượt.

ữa…phải chữa trị… hơn nữa… lúc nãy… tôi …không có… nhìn… thấy gì…

– NHÀ NGƯƠI ! – Nàng không hiểu sao càng tức giận – NGƯƠI…

Nàng đấm bùm bụp vào y, rõ ràng biết mình đuối lý nhưng chuyện đường đột thế này, suốt mười tám năm nay chưa bao giờ có nam giới nhìn thấy mình nàng, may ra ngoài ba nàng hồi còn tấm bé, dù y nói là chữa trị, nhưng để cho y nhìn thấy, dẫu sao chuyện này đối với nàng không thể không tức giận, không xấu hổ.

“ Nàng đừng đánh nữa, lúc nãy nàng không xấu hổ đòi tắm suối, nửa đêm còn xông vào phòng ta, tại sao bây giờ lại phản ứng khi hoàn cảnh bắt buộc như vậy ?” – Y nghĩ thầm, lấy tay né tránh sự tấn công của nàng.

Có vẻ như nàng chưa có ý định dừng lại, vẫn đánh tiếp, nàng định đánh cả vào mặt y, khuôn mặt mới hóa trang.

– Cô nương, đừng đánh nữa ! – Y nói lớn, nắm lấy tay nàng, ấn xuống. Tức thì cả hai mất thăng bằng, nhoài xuống.

“ Thịch ! Thịch” . Cả hai cảm thấy tiếng tim đập mạnh. Lúc này, y đang đè lên nàng, một tư thế vốn rất lãng mạn trong truyện. Mặt đối mặt, mắt đối mắt.

Y thì khỏi nói, còn nàng không hiểu sao trong khoảnh khắc giật mình, đỏ mặt. Rõ ràng là tên xấu xí đậu nành, là gương mặt xấu xí, nhưng trong giây lát đó, nàng lại thấy mơ hồ.

Nhìn y, gương mặt đen đủi của y, tuy da đen, nhưng ngũ quan ngay thẳng, không hề xấu xí, vẹo vọ. Mặt y có vết chàm loang lổ nửa bên mặt, nhưng nếu không có vết đó, có lẽ trông cũng không quá tệ.

“ Cái gì chứ?” – Nàng nghĩ thầm. Nàng như choàng tỉnh, vội đẩy mạnh y ra.

– Xin lỗi… cô nương…

Nàng vuốt ngực tự trấn an, rõ ràng đó là tên đậu nành xấu xí, vụng về. Nàng liếc y, có lẽ y cũng đang xấu hổ, quay lưng lại phía nàng.

“ Nàng chắc hẳn đang chê gương mặt xấu xí của ta sau khi nhìn trực diện như vừa rồi, nhưng nàng có biết là nó cũng giống như gương mặt mỹ nam mà nàng vẽ không, nàng đổ mực lên đó, thì nó cũng xấu xí như vậy thôi, kẻ ngốc là nàng mới đúng…” – Y tự cười trong lòng.

– Chuyện này nhất định ngươi không được nói cho ai biết ! – Nàng vừa nói, vừa định cố đứng dậy, có lẽ nàng muốn đi về, nhưng chợt nhận ra chỗ chân bị cắn còn rất tê mà trời dường như đã rất tối.

Trời tối thế này, đi về có kịp không, mà đường núi khó đi như vậy, chân nàng lại thế này, nàng nhất thời không biết làm sao. Nhưng làm sao có thể qua đêm trên núi thế này được, còn ở bên tên đậu nành nữa chứ, dù sao hắn cũng là đàn ông đó.

– Đậu nành! Ta không muốn ở lại đây ! Tất cả là tại ngươi !

– Cô nương… tại hạ…

– Thôi đi, ngươi thì có sáng kiến gì chứ? Tại ngươi đòi lên núi, đi không đã mất nửa ngày đường, bây giờ trời tối, làm sao về được, không biết nơi này có thú dữ không nữa…- Nàng nói đến đó thì cũng thấy ớn người.

– Cô nương, trên núi chắc không có hổ… họa chăng chỉ có sói hoặc rắn…

– CÁI GÌ ? SÓI ? RẮN? – Nàng giật mình kinh hãi, chẳng kịp suy nghĩ gì bám chặt lấy y – TA SỢ NHẤT LÀ RẮN ĐÓ, NÃY TA SỢ MUỐN CHẾT….

Nàng đang bám chặt y, run rẩy. Được một hồi, nàng bèn ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi không sợ sao ? – Nàng ngạc nhiên vì tên đậu nành này vốn nhút nhát.

– À… dù sao chúng ta đã đốt lửa… tôi nghĩ là… – Y chầm chậm đáp…

– Vậy thì đốt thêm đi !

– Nhưng sẽ không đủ củi cho cả đêm !

– Vậy làm sao bây giờ ? Ta vừa sợ vừa lạnh …. – Nàng than thở.

Chợt nàng nghĩ gì trong đầu, sau đó vội lại chỗ áo phơi, lấy cái dải dây buộc lưng.

– Cô nương làm gì thế?

– Để phòng trừ ngươi nảy sinh tà tâm, ta phải trói tay ngươi ra sau ! – Nàng chẳng quan tâm y nghĩ gì, cứ thế ra sức mà trói.

Đậu nành ra vẻ gật gù tội nghiệp. Xong xuôi, nàng mới ngồi sát lại và bám lấy y.

– Như vậy ta sẽ ấm và đỡ sợ hơn. Nếu có rắn đến, hi vọng nó cắn mi chứ không cắn ta. – Nàng từ từ khép mi mắt, gục xuống vai y – Mượn ngươi làm cái nệm …

Ánh lửa đêm bập bùng. Y nhìn ngọn lửa, rồi quay sang nhìn gương mặt vô tư của nàng, mỉm cười đắc ý :

– Trên núi không có sói, còn ta đã bỏ vào đốm lửa một loại lá có mùi hương mà rắn rất ghét… còn nữa, nếu chỉ trói ta như thế này thì không ăn thua đâu, nàng ngốc ạ !

CHAP 9

Sáng sớm trên núi.

Đám lửa cũng vừa tàn hết, những tiếng chim hót buổi sớm khẽ đánh thức giấc ngủ của Vân Anh. Nàng chầm chậm mở mắt, định hình mọi thứ.

Bên nàng là tên đậu nành. Không hiểu hôm qua ngủ thế nào, không biết có phải do nàng ngủ xấu tính không mà lúc này, nàng đang nằm đè cả một nửa mình lên y, trong khi tối qua rõ ràng chỉ là gối lên vai y. Y vẫn đang ngủ, tức thì nàng đánh thức y dậy bằng cách hét vào tai :

– Đậu nành kia ! Sáng rồi, dậy, nhanh, ta còn phải về !

Đậu nành mở mắt, có vẻ còn ngái ngủ. Chắc hôm qua y cũng ngủ không thoải mái gì, nàng nghĩ vậy. Thực ra thì y không ngủ được là mấy do đêm qua cứ ngồi tự cười một mình. Sau cùng, y mới khéo léo đặt nàng nằm như vậy để ngủ thoải mái hơn. Y đã tự kiềm chế không biết bao nhiêu lần để không bứt cái sợi dây buộc quái gở ở tay ra.

Sau khi bắt đậu nành bịt mắt và đi xa mấy chục trượng, nàng mới dám thay quần áo để đi về. Sau một đêm, nàng cảm thấy đã có thể đi lại được, cả người khoan khoái lại. Vừa đi, nàng còn vừa hát.

Lần này nàng bước phía trước, đậu nành đi sau. Y chắc không dám giục n