
i lâu thấy Tú Minh đã khép mắt ngủ, Vân Anh mới nằm suy nghĩ. Lúc này những chuyện ban sáng ở tiệm vải mới hiện ra khiến nàng thấy rất đau lòng và ấm ức. Nàng sờ lên dây chuyền trên cổ, bất giác, nước mắt trào ra. Là nước mắt ấm ức, nước mắt hờn ghen, nước mắt thất vọng của một thiếu nữ chưa từng trải nghiệm tình trường.
– Cô nương khóc ? – Tú Minh khẽ quay sang hỏi.
Vân Anh cũng không muốn giấu diếm, chỉ đáp lại :
– Ta… bị một kẻ lừa dối…
– Là lừa dối tình cảm sao ?
Nàng gật đầu. Tú Minh cũng là con gái, trạc tuổi nàng, biết đâu cũng hiểu được lòng nàng.
– Ta, hình như thích hắn, nhưng hôm nay hắn lại cư xử với ta phũ phàng, chắc là ta ngốc…
Tú Minh thở dài, đầy đồng cảm an ủi:
– Cô nương đừng quá buồn, ta cũng rất yêu một ngươi, nhưng chẳng thể với được…
CHAP 17
Một buổi sáng mới ở y xá. Hôm qua, Tú Tú đã nói trước với Vân Anh và mọi người ở y xá là xin tá túc lại đây vài ngày để thăm bà con.
Buổi sáng sớm, khi gà còn chưa gáy, Tú Tú đã bị đậu nành đá ra khỏi phòng để tránh người ta dèm pha. Dù sao hắn cũng đang ở trong hình dáng phụ nữ. Còn tại sao hắn lại cải trang, thực sự đó là một lý do khó mà có thể giải thích ngay của hắn.
Tú Minh biết ý, dạy rất sớm, còn giúp Vân Anh dọn dẹp, không quên hỏi thăm đậu nành. Y vãn giữ ý như xưa làm nàng không khỏi chạnh lòng. Hôm qua nàng còn nghe được câu chuyện đầy cả bi hài của Vân Anh, hai người cũng có vẻ thân thiết hơn.
Tú Tú tìm đậu nành, y đang lúi húi chuẩn bị lên núi hái thuốc. Lúc này chỉ có hắn và y đứng dưới kho thuốc.
– Ngươi hôm nay cũng không định đi cùng ta sao ?
– Không, dù sao ta đi cũng không giúp được gì, ta không muốn lộ mặt.
– Thật khó để làm lay chuyển ý ngươi, ta đành nhờ Vân Anh cô nương dẫn dường vậy…
Đậu nành im lặng, còn hắn thì tiếp lời:
– Vì ngươi cứ kiên quyết như vậy, cũng là vì ý muốn hoàng bá ngươi, hoàng đế Tùy Nam quốc, ta phải đi “xem mặt” ca ca của ngươi, xem chừng hắn cũng có thể có tiềm năng…
– Ta trước sau vẫn hi vọng là huynh ấy.
– Còn phải xem hắn là người thế nào nữa. Nhưng thực sự, ta không muốn đứng dưới trướng ai ngoài ngươi, Tử Thu. Trong mắt ta ngươi đích thị là chân mệnh long tử.
Đậu nành không nói câu nào, kiên quyết bỏ đi. Y không muốn sống dưới cái tên Hạ Tử Thu, vì nó, cũng đã có quá nhiều người hi sinh.
…
…
Tú Tú tìm Vân Anh, nói muốn nhờ nàng dẫn đường đi thăm thú một buổi, thêm cả Tú Minh cũng muốn nhờ, nàng tất nhiên không từ chối.
Thế nhưng, trước khi đi, Tú Tú lôi nàng vào phòng.
– Tỷ tỷ làm gì vậy ?
Tú Tú nhìn nàng bí hiểm rồi cười:
– Tỷ thay đồ cho muội ! – Nói rồi thuận tay định tháo áo ngoài của nàng, nàng chưa hiểu mô tê gì, thấy tự dưng xấu hổ.
Lúc đó Tú Minh bước vào, hắng giọng, lườm hắn một cái. Sau đó để gỡ thế, Tú Minh nói:
– Là tỷ tỷ muốn trang điểm, chải chuốt lại cho cô nương!
– Tiểu a đầu, ngươi không bước vào, ta cũng chỉ có ý này. Ta bình sinh yêu cái đẹp, ta muốn Vân Anh cô nương đi cùng ta phải thật xinh đẹp rạng rỡ. Như vậy chúng ta là tam đại mỹ nhân bước trên đường, mới có thể khiến thiên hạ quỳ dưới chân.
Vân Anh còn đang ngỡ ngàng, Tú Tú đã đặt nàng ngồi xuống ghế, rồi kêu Tú Minh mang y phục và đồ nghề lại.
– Muội cứ yên tâm, cứ nhìn cách ăn mặc và trang điểm của ta là biết sự cao tay của ta, ta có thể biến vịt đực thành thiên nga đấy !
Vân Anh thấy cũng hiếu kì, từ ngày về đây, nàng cũng chưa bao giờ thực sự trang điểm, chải chuốt.
Bàn tay Tú Tú không hiểu sao lại rất thành thạo trong việc tết tóc, nếu sau này nàng biết y là nam chắc ngã ngửa ra mất. Đôi tay y còn rất khéo léo, dùng phấn, son, sáp. Chỉ một loáng tô điểm cho Vân Anh xong, đã tạo ra một kiệt tác.
Nàng nhìn vào gương mà không thể tin nổi: đây là nàng sao. Người trong gương xinh đẹp bội phần, đôi mắt to tròn, sâu hút, hai hàng lông mày dịu dàng, đôi môi mọng và xinh xắn nhu nụ hoa. Nếu ở thời hiện đại, hắn chắc chắn là bàn tay vàng make-up.
Tú Tú tết và búi cho nàng kiểu tóc không quá cầu kì nhưng lại rất hợp với gương mặt. Y dùng năm cây trâm đặc biệt, đầu gắn lông vũ màu đỏ tô điểm lên tóc, tựa như hoa, lại tựa như lông phượng hoàng. Tất cả rất hợp với màu môi như cánh đào tươi và làn da trắng của Vân Anh. Nàng thấy mình thật diễm lệ.
Không chỉ dừng ở đấy, Tú Tú còn chọn ra một bộ y phục cũng màu đỏ, rườm rà không kém. Nhìn màu đỏ, nàng chợt nhớ đến mảnh vải đó, tự dưng không vui. Nhưng Tú Tú cứ nhất định bắt nàng phải mặc.
Phải nói là bộ quần áo này đẹp nhưng rườm rà. Váy đỏ xẻ ngang vai, tôn lên xương cổ quyến rũ, tuy rằng cổ áo có hơi trễ làm nàng thấy hơi ngại. Bên vai áo còn điểm lông vũ đỏ y như trên tóc, thân váy cũng đến ba lớp xếp đan vào nhau, lớp ngoài cùng mỏng như voan vậy. Lại còn thêm một dải lụa đỏ, mịn như nhung cùng màu váy. Nếu bây giờ nhìn vào nàng, sẽ cảm thấy màu đỏ rực rỡ. Nàng cảm thấy có phần hơi cường điệu.
– Muội đẹp lắm, Vân Anh, như vậy thì sẽ không có ai là không chú ý đến muội ! Hôm nay muội là đệ nhất mỹ nhân đấy.
– Tú tỷ, bộ này có hơi…
– Nếu muội không đồng ý, tỷ sẽ giận đấy, đâu phải là không đẹp chứ.
Nàng ngắm mình trong gương. Mỹ lệ,