
an do luật sư gửi đến, anh cười đau đớn quay đầu nhìn mẹ mình và Hà Trang nói:
– Bây giờ thì hai người hài lòng rồi chứ?
Bao nhiêu ngày anh tìm Ngọc Loan nhưng chỉ đổi lại sự xua đuổi từ ba cô. Công ty có nhiều hợp đồng đã bị hủy bỏ, không cần đoán cũng biết là do ba Ngọc Loan làm, nhưng dường như anh không gây khó khăn nhiều cho anh, Vũ Phong biết là Ngọc Loan đã xin ông.
Mẹ Vũ Phong trước sự tức giận của con trai thì chỉ im lặng mà thôi.
– Hai người cứ việc sống với nhau đi, cái nhà này con không cần nữa.
Vũ Phong vò nát tờ giấy trong tay mình, rồi lạnh lùng ra đi. Mẹ vũ Phong liền chạy đến nắm chặt lấy tay Vũ Phong kéo lại, nước mắt bà ngập tràn sự hối hận:
– Mẹ sai rồi. Mẹ xin con…ba con đã như vậy, nếu con mà ra đi thì mẹ sống sao nổi đây.
Vũ Phong bị nước mắt của mẹ mình làm chùn lòng, anh ngẩng đầu nhìn lên trên thở dài.
Ngọc Loan đi rồi, Hà Trang vui mừng vì đã loại được cái gai trong mắt, cô ra sức lấy lòng mẹ vũ phong, cô cố gắng thay bà chăm sóc ba Vũ phong. Nhưng hiềm nỗi, dù cô cố gắng thế nào, ba Vũ Phong cũng chẳng hài lòng, ông luôn nhìn cô với ánh mắt khinh ghét. Hà Trang cho ông ăn, ông cắn chặt răng quay mặt đi. Trong lòng Hà Trang vô cùng tức giận. Nhớ lại chuyện ông đối xử với cô trước đây, Hà Trang bực bội vô cùng.
Thấy ông không thể nói được, cô không ngừng mắng **** ông, khiến ông tức giận đến nỗi xuýt chút nữa lên huyết áp. Mẹ Vũ Phong cứ cho rằng chồng mình ghét Hà trang nên mới như thế nên cũng không nói gì. Cảm thấy Hà Trang chịu thiệt thòi nhiều, bà ra sức tẩm bổ cho cô, thấy cô tăng cân bà rất vui, bà đích thân nấu đồ bổ bê lên phòng cho Hà Trang. Hà trang đang sắp xếp đồ đạc lại. Mẹ Vũ Phong thấy có một quyển album hình, nên giở ra xem. Bên trong toàn là hình của Vũ Phong và hà trang chụp thời hai người còn yêu nhau.
Hà Trang còn vui vẻ chỉ tay từng bức hình kể cho bà nghe nơi họ chụp. Mẹ Vũ Phong ngồi xem hình, bà bỗng chăm chú nhìn sợi lắc trên tay của Hà Trang.
– Sợi lắc này….- Bà ngạc nhiên nhìn bức hình rồi hỏi.
Hà trang đang say sưa khoe chuyện nên quên mất chuyện sợi lắc, cô nghe mẹ Vũ Phong hỏi thì nhìn bà hỏi:
– Sợi lắc này sao ạ?
– Không, nó đẹp thật – Mẹ Vũ Phong liền lấp liềm.
Hà trang nghe vậy, cô nghĩ mẹ Vũ Phong không biết chuyện vể sợi lắc nên cười nói:
– Dạ, là vì nó được đặt làm riêng đó bác. Cũng nhờ sợi lắc mà con và Vũ Phong quen nhau.
Rồi Hà Trang ngồi kể chuyện như thật, mình giúp đỡ Vũ Phong để rồi được anh ghi nhớ ra sao, cuối cùng yêu nhau thế nào.
Mẹ Vũ Phong đưa mắt nhìn Hà trang, trong lòng bà bỗng có cảm giác ngờ vực.
– Vậy sợi lắc đó ở đâu rồi?
– Cháu lỡ làm mất nó rồi ạ – hà Trang ấp úng nói dối .
Hôm sau bà đi lấy thuốc cho chồng mình, nhưng để quên bóp tiền bèn quay trở về lấy. Người giúp việc thì bận nấu cơm nước dưới nhà. Bà cứ thế đi vào phòng, chưa đến cửa phòng, bà nghe tiếng của hà trang dù nói khẽ, nhưng vẫn lọt vào tai bà:
– Ông tưởng tôi muốn hầu hạ ông lắm hay sao chứ? Nếu ông không phải ba Vũ Phong, tôi chẳng thà hầu hạ con chó còn hơn phải hầu hạ ông…..
Mẹ Vũ Phong giật mình hoảng hốt, bà không ngờ trước mặt bà hà trang ngoan hiền biết bao nhiêu, vậy mà sau lưng bà, cô lại có thể nói những lời khó nghe đến như thế. Bà lùi dần ra sau, trong lòng khẽ run lên. Chẳng lẽ bà từng tuổi này rồi lại có thể nhìn nhầm một con người như thế.
Chuyện sợi lắc tay, bà đã có chút nghi ngờ lời nói của hà trang. Bà nhận ra sợi lắc đó , nó vốn là của mẹ Ngọc Loan để lại cho cô. Nếu tính theo thời gian mà Vũ Phong được giúp đỡ thì người giúp Vũ Phong phải là Ngọc Loan. Vì sau đó sợi lắc bị đứt và rơi lạc. Khi tìm lại được, Ngọc loan sợ mất lần nữa kỷ vật của mẹ mình để lại nên không dám đeo. Vấn đề là sợi lắc đó, chỉ cần bà tìm ra sợi lắc tay đó, bà có thể chứng minh được những lời Hà trang là dối trá. Ngọc Loan rời đi, không mang theo bất cứ thứ gì, bà chỉ cần lên tìm thử xem thế nào.
Nhưng bà phải vào để giúp chồng mình thoát khỏi những lời chỉ trích chì chiết của Hà Trang.
Bà không dám để chồng mình ở với Hà Trang một mình nữa, bà đợi đến khi Hà trang về phòng, mới lén vào phòng vợ chồng Vũ Phong tìm thử xem chiếc lắc tay mà mẹ Ngọc Loan để lại. Bà tìm các ngăn kéo, cuối cùng lấy ra một chiếc hộp gỗ trạm khắc rất đẹp được khóa kỹ lưỡng. Bà liền tìm kiếm chìa khóa mở ra. Khi bà mở ra tìm, quả nhiên là tìm thấy chiếc lắc.
Bà cầm chiếc lắc lên xem, chiếc lắc y chang chiếc mà Hà Trang đeo trên tay, chứng tõ suy đoán của bà không sai, Hà trang đã nói dối. Bà nghĩ đến Hà trang và Ngọc loan, bà bắt đầu hối hận vô cùng. Ngọc loan chăm sóc chồng bà mà không có lấy một tiếng than vãn ngay cả sau lưng bà. Bà nghĩ rất nhiều chuyện, bà cảm thấy Hà trang dường như là một người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Bà nghĩ đến đứa bé trong bụng Hà trang, bây giờ chỉ mới hơn 2 tháng vẫn chưa thấy bụng là điều dễ hiểu. nhưng bà hầu như không thấy Hà Trang có biểu hiện thai nghèn như người mang thai thường gặp. Trong lòng bà chấn động khi nghĩ cái thai Hà Trang đang mang là giả.
– Sao mẹ lại vào đây – Vũ Phong mở cửa vào phòng mình