
heo điện thoại nên không có gọi, cũng không để anh Đổng gọi, anh đi đâu vậy?”
Mạc Duy Khiêm không hiểu được La Duyệt Kỳ đang có ý gì nên chỉ có thể cẩn thận nói: “Lý Minh Hân gọi điện thoại cho anh, anh đến bệnh viện nói rõ ràng với cô ta, từ nay về sau ngoại trừ công việc cần thiết thì anh sẽ không gặp cô ta nữa, anh biết cô ta đã nói mấy lời không hay với em, em đừng để ý nhé! Hôm nay em tới là có chuyện gì muốn nói với anh?”
La Duyệt Kỳ buông cánh tay Mạc Duy Khiêm ra, ngồi thằng người nói bằng giọng điệu cực kỳ thành khẩn: “Em đến để giải thích với anh, hôm đó là em không đúng, em quá nóng nảy nên mới nói nhiều lời làm tổn thương anh như vậy, thật sự em hơi quá đáng. Anh đừng giận, tha thứ cho em có được không? Thật ra ngày đó em cũng đang nói rõ ràng dứt khoát với Kim Đào, để sau này anh ấy đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, em và anh ấy đã chẳng có cơ hội để quay lại nữa. Nhưng mà năm năm tình cảm không phải nói quên là có thể quên, em cũng nhớ rất việc anh ấy từng tốt với em thế nào, cho nên mới ôm anh ấy khóc như vậy, anh đừng hiểu lầm.”
Mạc Duy Khiêm nghe lời giải thích của La Duyệt Kỳ thì ngây dại cả người, chẳng biết là phải tìm bao lâu mới gặp được cô bé có lối suy nghĩ bất thường thế này nữa, sau khi hắn gây chuyện như thế mà cô bé còn có thể chủ động đến dỗ dành hắn?
“Mạc Duy Khiêm, sao anh không nói lời nào? Em thật sự không làm gì cả, chỉ từ biệt anh ấy mà thôi, anh không chịu tha thứ cho em sao?”
Nhìn La Duyệt Kỳ chớp mắt nhìn mình cực kỳ đáng thương, lòng Mạc Duy Khiêm chua xót, cô bé kia còn nhỏ như vậy mà có thể vì hắn làm tới mức này, sao hắn có thể không tin cô bé được chứ?
Vươn hai tay ôm siết lấy La Duyệt Kỳ vào lồng ngực, giọng Mạc Duy Khiêm hơi kích động: “Ngoan, đừng nói nữa, đều do anh không tốt! Là do anh quá đa nghi, không liên quan gì đến em cả, em không làm sai gì hết!”
La Duyệt Kỳ cũng tựa vào ngực Mạc Duy Khiêm nhẹ giọng nói: “Mạc Duy Khiêm, em không buồn vì lời Lý Minh Hân nói, trong lòng em tất cả những người khác đều không quan trọng, chỉ cần anh vui vẻ là em thỏa mãn rồi.”
“Em đây chẳng phải là muốn làm anh cảm động đến phát khóc sao? Cô nhóc xấu xa, sau này không được tùy tiện nhận sai khiến bản thân uất ức nữa nghe chưa hả?” Mạc Duy Khiêm bây giờ chẳng biết nên đối xử với La Duyệt Kỳ thế nào mới tốt nữa, yêu thích, đau lòng cũng chưa đủ để biểu đạt tâm trạng của hắn lúc này, hắn chỉ biết bản thân cần phải cho cô bé đang ở trong lòng này tất cả những điều tốt đẹp nhất mà thôi!
La Duyệt Kỳ buồn cười nói: “Không cho em nhận sai, chẳng lẽ anh còn muốn em phát giận khóc lóc om sòm sao? Anh đúng là kỳ quái mà!”
“Em muốn làm gì thì cứ làm, muốn đánh muốn mắng đều tùy em, xin lỗi cũng phải là anh xin lỗi, nếu không lòng anh sẽ khó chịu.” Mạc Duy Khiêm thật sự cảm thấy phải như thế thì mới có thể giảm bớt chua xót trong lòng hắn được, người hắn yêu thương nhất lại vì hắn mà chịu ấm ức, hắn đúng là thằng khốn mà!
La Duyệt Kỳ chỉ cười chứ không nói gì nữa, Mạc Duy Khiêm dịu dàng đỡ La Duyệt Kỳ tách ra một chút hỏi: “Nếu là lỗi của anh thì anh cần phải bồi thường cho em, ngoại trừ xin lỗi, em còn muốn quà tạ lỗi gì không?”
Nói đến đây La Duyệt Kỳ càng cười đến vui vẻ, mang chuyện Đổng Nguyên đem lắc tay đến dỗ dành mình kể lại một lần cho Mạc Duy Khiêm nghe.
Mạc Duy Khiêm nghe xong cũng vui vẻ: “Anh đã nói Đổng Nguyên không phải kẻ ngốc mà, thời khắc mấu chốt vẫn cực kỳ được việc, lắc tay em cứ nhận đi, sau này anh sẽ thưởng tiền cho anh ta sau. Bé ngoan của anh, em thích châu báu thế sao? Sau này có cái gì đẹp đều mang về cho em, được không nào?”
Nói xong liền hôn lên môi La Duyệt Kỳ hỏi: “Có nhớ anh không?”
Thấy La Duyệt Kỳ gật đầu lại tiếp tục ép hỏi: “Nhớ chỗ nào? Nhớ bao nhiêu?”
“Trong lòng khó chịu, rất nhớ rất nhớ.”
Bàn tay Mạc Duy Khiêm xoa nắn di chuyển từ trước ngực xuống đến tận giữa hai chân cô, luồn vào trong váy, cách một lớp quần lót mỏng manh khẽ bóp nhẹ mấy cái tà ác hỏi: “Nơi này của em có nhớ không, hửm?”
La Duyệt Kỳ đỏ mặt không lên tiếng.
“Mới thế này đã thẹn thùng thì lát nữa phải làm sao đây?” Mạc Duy Khiêm vui vẻ kêu lên, nhanh tay lẹ chân lột sạch quần áo của La Duyệt Kỳ, vừa lột vừa tiện tay xoa nắn, đôi môi dịu dàng dày vò hai chú thỏ ngọc đang hưng phấn nảy lên trước ngực cô, ngón tay tà ác trêu chọc tam giác thần bí giữa đôi chân khiến cô không ngừng thở gấp đến khi hắn thấy hơi thỏa mãn mới chịu ôm cô trở về phòng.
Đôi mắt La Duyệt Kỳ hé ra nhìn ánh sáng le lói luồn qua tầng rèm cửa dày đặc, biết trời đã sáng rồi. Cô cảm thấy mệt muốn chết đi được, phía dưới cũng chua xót không nói nên lời, đại khái là do hôm qua lăn lộn với Mạc Duy Khiêm quá đà, ngay cả tắm cũng không kịp đã ngủ thiếp đi rồi.
Khó chịu cử động người một chút cô mới cảm nhận được một bàn tay của Mạc Duy Khiêm vẫn còn dính chặt lấy nơi đó của cô, thảo nào cô khó chịu đến thế, La Duyệt Kỳ dịch người sang bên cạnh, muốn dậy tắm rửa một chút, kết quả cô lại phát hiện hai ngón tay của tên đàn ông già không nên nết này vẫn còn cắm sâu trong cơ thể cô, đúng là tức chết cô