
Ấn tượng nhất là chị quá để ý cái nhìn người ngoài, anh quá để ý chị nên chị yêu cầu gì anh cũng nghe theo, như không muốn gặp mặt anh, hay không cho anh theo đuôi… Tất cả những gì chị yêu cầu dù là vô lí hay hợp lí anh đều trả lời ‘Được’
Nội dung nhìn bề ngoài + lướt sơ thì sẽ phản cảm, nhưng ít nhất đọc thêm vài chương sẽ thấy hấp dẫn không thể rời mắt. Nam chính bá đạo chuyên quyền, nhưng với chị là sủng đến tận trời. Mẹ nữ phụ là nữ cường nhân, không sống dựa vào chồng, hai người từ ngày cưới nhau đều ở riêng và thù hận nhau, nhưng nam 9 thương đứa con gái nuôi kia, chỉ là sau này con kia ác quá anh mới dạy dỗ nó, tuy nhiên anh vẫn khá là nương tay nói chung ấm, áp, hay, đáng đọc
Cái cách anh quan tâm cô đến gần cô, không giống như những bộ cường thủ hào đoạt khác, mà là cực kì nhẹ nhàng, ấm áp, bất cứ cô nói câu gì, yêu cầu gì anh cũng đều sẽ nói ‘Được’
Khi cô yêu cầu anh đừng đến tìm cô nữa, thời hạn là… Mãi mãi.
Anh vẫn cười đáp: Được.
Để rồi không thể kiềm chế được lòng mình, mỗi đêm anh đều đứng dưới nhà cô nhìn lên phòng cô đợi đến khi ánh đèn nơi cửa sổ tắt hẳn, anh mới lủi thủi quay về,
Nhưng anh không biết, đằng sau cánh cửa sổ vừa tắt đèn đó, có một người con gái lẳng lặng nhìn theo bóng anh đi…
Có một lần anh say, anh đã nói một câu: không phải em không yêu tôi, mà là em không dám yêu tôi.
Truyện hay, ấm áp, thâm tình, diễn biến và giọng văn hợp lí…
Chương 1
Tùng San đang cẩn thận ôm một hộp lớn tinh xảo trong tay, lúc đi vào thang máy muốn đưa một tay ra ấn nút tầng 7, nhưng khi cánh tay vừa đưa ra một chút, cái hộp kia liền hơi nghiêng trượt về một bên, may mà người đứng bên cạnh giúp cô kịp thời.
“Tầng mấy?” Người kia hỏi.
“Tầng 7, cảm ơn.” Tùng San trả lời.
Chiếc hộp trước ngực quá lớn che khuất phần lớn tầm nhìn, cô chỉ cố nhìn thấy, đó là một người đàn ông phong thái phi phàm. Lại liếc thêm cái nữa, nhìn cũng có vẻ rất đẹp trai.
Trong thang máy bốn phía đều là gương bóng loáng, ngọn đèn trên đỉnh đầu hắt vào, phản xạ khắp bốn phương tám hướng, ánh sáng chói mắt khiến Tùng San có chút chóng mặt.
Di động trong túi xách vang lên nhưng cô lại không còn tay để nhận.
Vẫn tiếp tục vang lên.
cô cảm thấy vô cùng khó xử. Cũng may người đàn ông bên cạnh ngược lại rất bình tĩnh, vẫn đứng bên trái cô, tao nhã trầm mặc.
Tùng San vừa khó xử vừa có một chút hối hận, tiếc nuối, thật ra cô nên giảm bớt sĩ diện chủ động gọi điện thoại cho Chu Trường An giải hòa, sau đó sẽ có ngay một người khỏe mạnh để nhờ vả, đâu phải một mình mang bánh gato từ tiệm bánh xa như vậy tới đây. Còn mất hơn một trăm tệ tiền xe, mấu chốt là cánh tay cô đã nhức mỏi lắm rồi.
Tất cả đều vì đêm qua hai người bọn họ cãi nhau một trận.
Nguyên nhân thực ra rất vớ vẩn. Tùng San nói chuyện với Chu Trường An ước gì mình cũng có thể giống Cố Lâm Lâm tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật lớn, Chu Trường An nghe cô nói xong, đột nhiên lại lên cơn quái đản nói “Em sao có thể so sánh mình với Lâm Lâm được, em cho rằng em là ai thế?”
Tùng San lập tức nổi giận, chỉ vào mũi hắn hỏi, “Anh nói thế là có ý gì? Rốt cuộc anh là bạn trai em hay bạn trai cô ta?” Chu Trường An không lạnh không nóng không nói gì, kết quả Tùng San tức giận quay người về thẳng ký túc xá. Cả ngày hôm nay cũng không thèm gọi điện thoại cho hắn, thà rằng một mình đi xa như thế để lấy bánh gato.
Theo lý thuyết, với tính tình của Chu Trường An, sáng nay sẽ gọi điện thoại đến cầu xin tha thứ. Nhưng rõ ràng cả ngày hôm nay cũng không có động tĩnh gì. So sánh về độ bướng bỉnh, Tùng San có lúc nào chịu thua. Cho nên tất nhiên cô cũng sẽ không chủ động gọi cho hắn, dù sao lát nữa cũng sẽ gặp, xem phản ứng của hắn thế nào rồi mới quyết định có cần chiến tranh lạnh nữa hay không.
Cửa thang máy mở ra, người đàn ông kia rất có lễ độ, trước khi đi ra ngoài còn giúp cô ấn nút giữ cửa thang máy, cô cười nói cảm ơn, ôm bánh gato đi tới, lại phát hiện, hóa ra người này cùng đường với cô.
Hai người một trước một sau, cự ly không xa cũng không gần. Trong hành lang dát vàng lộng lẫy, thảm trải sàn hoa văn màu đỏ sậm rất dày, đôi giày cao gót Tùng San mới mua giẫm lên đó không phát ra một chút âm thanh nào.
Tiệc sinh nhật của Cố Lâm Lâm được tổ chức trên tầng cao nhất. Hôm trước Lý Yến vụng trộm nói cho cô biết, tiệc sinh nhật lần này tiền thuê trọn phòng thôi đã hơn 1 vạn tệ. Cho nên Tùng San mới có thể vì đẳng cấp của bữa tiệc, cắn răng quyết tâm đến cửa hàng bánh của Đức đặt làm một cái bánh gato . Với tư cách là bạn cùng phòng, như vậy cũng đã rất có lòng rồi.
Tùng San nhìn chằm chằm nhìn vào số phòng của những phòng đã đi qua, 7707, cuối cùng cũng đến rồi.
Sau đó cô phát hiện người đàn ông trung niên đi đằng trước cô cũng đứng ở cửa ra vào, cười tủm tỉm nhìn cô.
Lúc này cô mới thấy rõ tướng mạo của người này. thật sự rất cao, dáng người cao gầy, mạnh mẽ, vẻ ngoài cũng rất dễ nhìn, tuy rằng ngũ quan không có chỗ nào đặc biệt nổi bật, nhưng tổng hợp cùng một chỗ lại nhìn rất hài hòa. Mấu chốt là anh ta rất phong độ, nhìn qua đã biết là người thành công trong sự ngh