
g đã đến đây rồi đành nghe theo ý trời vậy.
Lái xe ra khỏi nội thành, vào đường cao tốc, cũng đã ba giờ rồi. Ban đầu Tùng San còn có tinh thần nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, nghĩ thử lỡ như có chuyện gì xảy ra mà chạy trốn thì ít nhất cũng phải nhớ đường. Nhưng mà không bao lâu cô liền mệt mỏi, không gian bên trong xe rất lớn, ghế dựa thoải mái, độ ấm thích hợp, trong đầu đấu tranh một lúc, sau đó dựa lưng vào ghế đệm, thiếp đi.
Lại sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở nơi rừng núi hoang vắng.
Cố Trì Tây đã dừng xe, ngồi ở ghế lái, nghiêng đầu nhìn cô. Trong xe chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt người đàn ông bên sáng bên tối, nhìn không ra tuổi tác còn mang theo vài phần thần bí, đặc biệt anh tuấn.
“Em đúng là giỏi ngủ.” hắn cười nhéo nhéo mặt cô.
cô vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt ửng hồng cả lên.
Da cô mềm mềm giống như em bé, xúc cảm trên đầu ngón tay rất thích.
“Đây là đâu?” Tùng San lắc lư đầu, né tránh tay hắn, tinh thần có chút thanh tỉnh.
“Đỉnh núi.” hắn nói.
“Đỉnh núi nào?” cô hỏi.
“Núi Lạc Hà.” hắn lại vươn tay giúp cô sửa sang mái tóc.
Leo thật vất vả giúp cô làm kiểu tóc này, cô ngủ như vậy khiến nó rối tung.
Tùng San dứt khoát tự tháo kẹp cố định tóc sau đó để tóc xõa ra.
Tóc của cô rất đen, lại rất mượt giống như tơ lụa xõa trên vai. hắn nhịn không được lại vươn tay ra sờ sờ.
Tùng San cảnh giác né ra phía sau một chút.
hắn cũng không để ý, nhìn về phía trước, nói “Còn hai tiếng nữa mặt sẽ trời mọc.”
“Chú đi cả đêm như vậy là vì muốn dẫn tôi đi xem mặt trời mọc?”
“Ừ.”
Tùng San phì cười, “Chú à, nhìn không ra được chú lại có tâm hồn nghệ thuật như vậy đấy? Sao, chú muốn dùng mặt trời mọc để nói rằng mạng sống của tôi là một kì tích hay là muốn nhân cơ hội này dạy bảo tôi cuộc đời người giống như mặt trời mọc?”
Đêm hôm khuya khoắt đi mấy tiếng đồng hồ chỉ để xem mặt trời mọc. Đây là chiêu của một ông chú hơn bốn mươi tuổi đi tán tỉnh một cô gái sao?
Cố Trì Tây liếc mắt nhìn cô, thần sắc có chút kì quái.
Tùng San càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, “Chú không phải là còn muốn ngâm một khúc thơ đấy chứ, “nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa, xuân lai giang thủy lục như lam” (2)?”
Bố Tùng nhà cô xuất thân từ văn học cũng có khoa trương như vậy đâu?
Cố Lâm Lâm à, bố cô thật là hiếm có.
Cố Trì Tây thở dài, cười bất đắc dĩ, mở cửa xuống xe, châm một điếu thuốc.
Tùng San ngồi ở trong xe, sao đột nhiên lại cảm thấy bóng lưng này nhìn có chút cô đơn?
Vì thế đồng cảm bộc phát, cô xuống xe, lại gần, “Chù à chú đừng để ý, tôi chỉ là thuận miệng nói vớ vẩn thôi, chú có thể nghĩ đến dùng mặt trời mọc khích lệ tinh thần của tôi, thật ra tôi rất cảm kích. Chú nhìn tôi đi, tôi là một người rất dung tục không phải người cùng cảnh giới với chú đâu .”
Cố Trì Tây thở ra một vòng khói, một tay còn lại xoa xoa mi tâm. Lúc quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười.
“cô bé, tôi thật sự không biết làm gì với em cho phải.”
Tùng San cười gượng, có lẽ là bị khói làm sặc, hắt hơi một cái.
Cố Trì Tây vội vàng dập thuốc, từ trong túi lấy ra một cái gạt tàn thuốc, đem đầu thuốc lá bỏ vào. Sau đó cởi áo khoác âu phục, khoác trên người cô.
“Lạnh phải không? Vào trong xe ngồi đi.” hắn lấy tay ôm eo cô.
Từ trong đáy lòng Tùng San cảm thấy cảm động, ông chú này thật là ôn nhu muốn chết, tùy tiện một ánh mắt một động tác cũng khiến cho cô như rơi vào tay giặc.
Con gái nói trắng ra là một loài động vật dễ dụ.
Hai người lại trở lại trong xe, không khí bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.
Tùng San nghĩ rắng đại khái là vì cô bị hắn trêu chọc nên trong lòng có chút không yên thôi.
“Còn hai tiếng, em ngủ thêm một chút đi, đến lúc đó tôi sẽ gọi.” Cố Trì Tây ôn nhu nói.
Bây giờ cô làm sao mà ngủ được.
Tùng San nhìn cách bố trí trong xe, hỏi: “Chú có CD không, chúng ta nghe nhạc đi, tôi ngủ không được .”
Cố Trì Tây khóe miệng khẽ nhếch, “Được.”
Cố Trì Tây mở lên chính là âm nhạc thuần túy, độc tấu đàn dương cầm, rất thanh nhã. Tùng San nở nụ cười, kẻ có tiền đúng là không giống với người thường, ở trong xe đều là nghe loại nhạc thanh nhã này, rồi cô nghĩ đến bố Tùng nhà cô, toàn là nghe những bài hát lung tung cũ kĩ.
“E thích đàn dương cầm à?” Cố Trì Tây hỏi.
“Cũng khá, khi còn nhỏ tôi rất muốn học nhưng trong nhà không có điều kiện đưa tôi đi học ở lớp dạy dương cầm, vì thế mẹ tôi đã mua cho tôi một chiếc đàn điện tử, nhưng mà tôi không thể đàn cho ra hồn vì tế bào âm nhạc trên người quá ít.”
“Ừm, hiện tại em muốn học cũng không muộn.” Cố Trì Tây nói.
“Sao vậy, chú muốn cho tôi một chiếc đàn dương cầm sao?” Tùng San cười hỏi.
“Chỉ cần em muốn tôi sẽ cho.” hắn trả lời rất thản nhiên.
“Chú à, chú thật biết đùa, chú cho tôi rồi, tôi để chỗ nào? Phòng ngủ ở ký túc xá của chúng tôi không lớn, nhà của tôi cũng chỉ có tám mươi mấy bình (3) gồm ba căn phòng, để một cái dương cầm như vậy ở phòng khách, mẹ tôi muốn đi cũng phải nghiêng người, chú không biết đâu, hai năm nay vòng eo của mẹ tôi to ra, bố tôi còn nói là sắp bằng cái vại nước rồi.”
Tùng San càng nói cười càng hưng phấn.
Cố Trì Tây nh