pacman, rainbows, and roller s
Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210731

Bình chọn: 10.00/10/1073 lượt.

tục đợi nữa, đi vào phòng mình lấy túi xách, chào tạm biệt Lão Tần, sau đó đặt chìa khóa lên bàn trà cạnh ghế sô pha, rồi đi ra cửa.

Bảy giờ rưỡi, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, không khí tươi mát. Tùng San quay đầu nhìn cánh cửa, cô cố đè nén cảm xúc trong lòng, bước qua thảm cỏ trước mặt, rẽ vào ngã rẽ, đang định đi ra cổng thì nghe thấy tiếng ô tô sau lưng. Cô vội vàng đứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy Trương Tân đang lái xe chầm chậm tới.

“Lên xe.” Trương Tân nói chuyện vẫn luôn kiệm lời như thế

Tùng San vẫn không có biện pháp đối với người cứng nhắc như thế, nên cô đành ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ ngồi vào vị trí kế bên ghế lái.

“Là Cố Trì Tây gọi anh tới đón tôi?” Tùng San hỏi.

Trương Tân không trả lời, hỏi lại: “Cô muốn đi đâu?”

Tùng San sửng sốt một chút, rồi trả lời: “Tôi về nhà.”

Trương Tân nhìn cô, rồi nói: “Tôi chỉ có thể đưa cô đến ga tàu điện ngầm, tám giờ còn phải đi đón Cố tổng đến công ty.”

Tùng San không biết nên có biểu cảm gì, cuối cùng cô đành phải miễn cưỡng cười cười: “Cảm ơn.”

Xe dừng ở bên đường bến tàu điện ngầm, sáng sớm là giờ giao thông cao điểm, trên đường cái xe này nối đuôi xe kia, một con kiến cũng không chui lọt. Tùng San xuống xe, vừa muốn xoay người đi vào cửa tàu điện ngầm, thì nghe thấy Trương Tân gọi cô: “Tùng San.”

Tùng San quay đầu, “Hả?”

Trương Tân mới dừng xe một lát, xe sau đã bất mãn bấm còi inh ỏi.

Tùng San có chút ngượng ngùng, hỏi: “Còn có việc gì sao?”

Trương Tân mặt lạnh nói: “Không có gì, đi đường cẩn thận.”

Tùng San cười cười, sau đó nhìn Trương Tân lái xe chạy ra khỏi dòng xe chen chúc, đến lối rẽ phía trước thì cua xe vào. Tùng San cảm thấy có chút kì lạ, lại không thể nói rõ là lạ chỗ nào, sau đó cô tự an ủi chính mình, Trương Tân vốn là một quái nhân, nên không thể trách mình không hiểu.

Khi bước vào nhà cô có cảm giác mình đã cách xa mấy đời, Tùng San nhớ lại hai tuần này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô không khỏi âm thầm thở dài một tiếng. Ở nhà vẫn là tốt nhất.

Tùng Chí Quân lấy cho Tùng San một đĩa anh đào và mận chín, quả nào cũng nhìn rất bóng bẩy ngon miệng, Tùng San cắn một miếng, cười nói: “Ngọt thật đấy!”

Lão Tùng vui vẻ cười nói: “Thích chứ, thích thì ăn nhiều một chút!”

Hôm nay Phương Tiểu Tiệp phải trực ban, đã ra khỏi nhà từ sớm, tuy xảy ra chuyện của Tiết Lệ, nhưng nó vẫn không hề ảnh hưởng tới khí thế của một y tá trưởng như bà, gần đây có hai y tá trẻ mới đến, tay chân vụng về lóng ngóng, họ làm gì bà cũng phải quan sát mới yên tâm.

Sau khi Tùng San nghe xong thì cười nói: “Ba, con thấy mẹ thật mạnh mẽ, quả thật là người phụ nữ mạnh mẽ nhất trong số những người mạnh mẽ!”

Tùng Chí Quân cười nói tiếp: “Ý con là ba con là người yếu đuối nhất trong số những người yếu đuối sao?”

Tùng San cười không nói, lấy một quả anh đào lớn cho vào miệng.

“San San, gần đây con làm việc thế nào? Có hi vọng được giữ lại làm nhân viên chính thức không?” Ba Tùng quan tâm hỏi.

Tùng San nghẹn một chút, cười nói: “Ba, công ty đó kém cỏi như vậy, cho dù họ có mời con cũng không ở lại đâu!”

Tùng Chí Quân nghiêm mặt, “San San, con chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, không nên nói như rồng leo, làm như mèo mửa. Trước tiên cứ đi từ nơi thấp nhất lên, tích lũy kinh nghiệm, sau này có đủ năng lực rồi lúc đó mới nhìn tới nơi cao hơn.”

Tùng San bĩu bĩu môi, “Nhưng cũng không thể làm ở đó được, chỗ đó tệ như vậy, lại không an toàn.”

Bố Tùng vừa nghe thấy hai chữ an toàn, lập tức cảnh giác, hỏi: “Sao vậy, con gặp chuyện gì nguy hiểm sao?”

Tùng San vội vàng vẫy tay, “Không có gì không có gì, con chỉ cảm thấy con người ở đó quá hỗn tạp, ngày nào đi làm con cũng phải lo lắng đề phòng.”

Ba Tùng vừa nghe thấy vậy thì cau mày nói: “Hay là sau này tan tầm ba tới đón con nhé.”

Tùng San nghe vậy càng thêm luống cuống, nhanh chóng nói: “Không cần không cần, con đã lớn như vậy mà còn chờ ba đón về, nếu để người ta biết thì thật doạ người. Ba đừng lo lắng, dù sao con cũng không muốn tới nơi hỗn tạp đó làm việc, cuối tuần này con tự ra ngoài tìm nơi khác.”

Ba Tùng lắc đầu, “Làm việc phải có đầu có đuôi, sao con có thể bỏ dở giữa chừng chứ? Hơn nữa một mình con ra ngoài tìm chỗ thực tập không an toàn, lỡ như gặp phải lừa đảo thì sao?”

Tùng San nghĩ lại thấy cũng đúng, gần đây cô rất xui xẻo, mấy chuyện nguy hiểm, xui rủi đều nhắm vào cô, chuyện này nếu như bị lão Tùng biết, thì không hiểu ông sẽ bị doạ tới mức nào.

Nghĩ đến đây cô lại bất giác thở dài.

Ba Tùng nhìn chằm chằm con gái mình, ông cảm thấy trong lòng San San có chuyện gì đó, nhưng lại không thể trực tiếp hỏi, vì thế ông cười cười vỗ đầu con gái, “Con còn trẻ mà thở dài cái gì? Năm tháng còn dài, có chuyện gì không thể giải quyết chứ!”

Tùng San nghe thấy sự lo lắng trong lời nói của ba Tùng, cô cười ôm lấy ba, “Vâng, con yêu ba!” Sau đó cô giống như con mèo nhỏ rúc trong ngực ông.

Bố Tùng vui không chịu được, ngoài miệng lại nói: “Đã lớn rồi mà chỉ biết làm nũng thôi!”

Hôm nay Phương Tiểu Tiệp về nhà sớm hơn bình thường, vừa vào cửa liền nhìn thấy hai ba con cô ngồi trên sô p