
ùng San cúi đầu, cô không dám nhìn ánh mắt nóng rực của hắn.
Tống Đào nói tiếp: “Anh vốn tưởng rằng anh và em cả đời này không có duyên phận, nhưng cuối cùng cái tên Chu Trường An kia lại phụ lòng em! Chuyện như vậy anh làm sao có thể bình tĩnh được nữa? San San, anh biết Chu Trường An làm tổn thương em rất sâu đậm, có lẽ một thời gian dài cũng không muốn yêu đương. Anh cũng biết anh không tốt, không xứng với em, nhưng anh vẫn đang cố gắng vượt lên chính mình, công việc của anh là do anh tự kiếm được, đãi ngộ không hề thua kém Chu Trường An, bây giờ anh đang thăng tiến rất tốt, anh tin rằng không bao lâu nữa anh có thể trở thành một người đàn ông mạnh mẽ để em dựa vào. San San, anh biết em không có cảm giác này với anh, nhưng ít ra em cũng không ghét anh đúng không? Em ở bên anh, ít nhất anh có thể cam đoan em sẽ luôn vui vẻ cười đùa, anh sẽ làm hết khả năng mang tới những đều tốt đẹp nhất cho em, em chỉ cần cho anh một cơ hội, để chúng ta thử bên nhau, có được không? Tình cảm có thể từ từ vun đắp.”
Tùng San cảm thấy sống mũi cay cay, những lời Tống Đào nói đều là chân thật, trong lúc nhất thời cô không biết phải trả lời ra sao.
Tống Đào nhận ra Tùng San đang dao động, tâm trạng càng thêm kích động, hắn vươn tay ra ôm lấy cô, “San San, dù chỉ là thương hại anh thôi, nhưng em hãy cho anh một cơ hội, làm bạn gái anh đi! Anh thề với trời, cả đời này quyết không phụ em!”
Cái ôm này có chút xa lạ, cơ thể Tùng San khẽ co lại, tránh ra, “Thật sự xin lỗi, tiền bối, em không tốt như anh vẫn nghĩ.”
Tống Đào lắc đầu, “San San, ở trong lòng anh em là tốt nhất, cả thế giới không có người con gái nào có thể so sánh với em.”
Tùng San thở dài, “Tiền bối, em cảm thấy người trong lòng anh không phải là em thật sự. Em không muốn khiến anh thất vọng, thực xin lỗi, thật ra anh căn bản không hề hiểu em.”
Tống Đào nói: “San San, vậy thì em cho anh một cơ hội để hiểu em đi, như vậy anh có chết cũng không hối tiếc.”
Tùng San liều mạng lắc đầu, “Không được, em có quá nhiều bí mật không thể để cho người khác biết, bây giờ ngay cả em cũng chán ghét bản thân mình. Mỗi ngày em đều dốc sức tạo nên một hình tượng đẹp trong mắt mọi người, nhưng thật ra em đang lừa gạt anh, gạt ba mẹ, gạt bạn bè, và gạt cả chính mình.”
Nước mắt cứ như vậy tuôn ra, Tùng San khụt khịt mũi, “Tiền bối, em không gánh nổi kì vọng của anh, em sợ rằng sau khi anh biết được tất cả sự thật sẽ vô cùng thất vọng. Cho nên coi như em xin anh, đừng tới gần em nữa.”
Nhìn Tùng San khóc không thành tiếng, Tống Đào lặng thinh. Màn đêm tĩnh lặng như tờ, ngay cả tiếng gió cũng im bặt, tâm trạng Tống Đào phập phồng lên xuống theo tiếng khóc của Tùng San. Một lúc lâu sau, hắn mới vỗ vỗ vai Tùng San, nhẹ nhàng ôm lấy cô, “San San, anh không ép em nữa, em đừng khóc.”
Tùng San biến cảm xúc đọng lại mấy ngày nay thành nước mắt, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, cô lau nước mắt trên mặt, đĩnh đạc cười nói: “Tiền bối, anh là một người bạn thân thiết tri kỷ của em.”
Tống Đào cười khổ, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tùng San, “Dạo này áp lức lớn lắm à? Khi nào muốn khóc thì tới tìm anh.” Nói xong hắn vỗ vỗ vai mình, “Vai anh Tê Lợi em có thể dùng thoải mái.”
Tùng San lắc đầu, “Tiền bối, anh nên đưa đôi vai này cho người xứng đáng.”
Tống Đào cười cười, không nói thêm gì nữa, đưa Tùng San đến dưới ký túc, Tùng San cười với Tống Đào, “Tiền bối, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Tống Đào nhìn cô, khó khăn mở miệng nói: “San San, anh có thể hôn em một cái không? Coi như để từ bỏ.” Nói xong hắn thấy có lỗi cười cười.
Tùng San nhìn xung quanh một chút, cô cảm thấy dưới tầng ký túc không phải nơi thích hợp để làm chuyện này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Tống Đào, cô đánh liều, cười nói: “Hôn thì thôi đi, em ôm anh một cái vậy.”
Nói xong cô bước về phía trước, dang hai tay ra chủ động ôm lấy hông Tống Đào, chỉ ôm một chút rồi buông ra rất nhanh, sau đó xấu hổ cười nói: “Tiền bối, trừ ba em và Chu Trường An ra, anh là người đàn ông thứ ba em chủ động ôm.”
Tống Đào cười rất xán lạn, “Được rồi, có những lời này của em, anh có ra sao cũng đáng.”
Tùng San cười nói: “Em lên đây, anh đi đường cẩn thận.”
Nói xong cô liền xoay người, vừa đi hai bước liền nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn chưa kịp quay đầu, cổ tay đã bị người đó nắm chặt, cô giật mình quay lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tức giận của Cố Trì Tây.
Trong một khoảnh khắc máu huyết toàn thân cô như đông lại, trong mắt Tùng San không còn là một người đàn ông, mà là một con sư tử đang tức giận. “Cố Trì Tây, chú…”
Lời còn chưa nói hết, miệng cô đã bị hắn chặn lại, hàm răng sắc bén kia như hận không thể ăn luôn đôi môi cô. Tùng San đau đến mức sợ hãi kêu lên, nhưng tiếng kêu đó đã bị nuốt mất tại nơi môi lưỡi đang dây dưa.
“Mau thả San San ra!” Tống Đào lập tức xông tới, hung hăng kéo cánh tay Cố Trì Tây, nhưng lại bị đẩy ra.
Cố Trì Tây buông Tùng San ra, quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Đào: “Tống Đào đúng không, bây giờ cậu có thời gian nửa phút để biến khỏi mắt tôi.”
Tống