Pair of Vintage Old School Fru
Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210621

Bình chọn: 8.00/10/1062 lượt.

ha vừa xem ti vi vừa ngủ gà ngủ gật. Bà cười cười đi tới, vỗ nhẹ lên gáy một lớn một nhỏ, “Mau đứng lên đi, cả buổi chiều đều ở nhà ngủ, hư quá rồi!”

Tùng Chí Quân dụi dụi mắt, “Bà xã, sao hôm nay bà về nhà sớm vậy?”

Phương Tiểu Tiệp lườm ông, “Ông quên sao, tối nay có khách! Ông còn không mau vào bếp chuẩn bị đi!”

Tùng Chí Quân vỗ gáy, “Chết thật, bà không nói là tôi quên mất đấy!”

Tùng San nhìn mẹ mình, “Mẹ, tối nay ai đến vậy?”

Phương Tiểu Tiệp cười, trên mặt tươi như hoa nở, “Con đoán xem.”

Tùng San gãi gãi đầu, cô có một dự cảm xấu, “Đoán không ra.”

Phương Tiểu Tiệp cười nói: “Tiểu Tống đó, hôm thứ hai mẹ đã gọi cho nó hẹn tối nay đến ăn cơm, nó đồng ý rất vui vẻ.”

Trên đầu Tùng San có ba vạch hắc tuyến, quả nhiên là Tống Đào. “Mẹ, mẹ muốn mời anh ấy tới nhà ăn cơm sao không nói với con một tiếng trước chứ?”

Phương Tiểu Tiệp đắc ý nhìn cô, “Nếu nói cho con biết, bảo con mời nó, nhất định con sẽ cho vào tai này rồi ra tai kia, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, kêu con mời Tống Đào tới nhà ăn cơm, có lần nào con mời đâu?”

Tùng San chán nản, cô đoán chắc rằng tối này sẽ là một bữa tối gian nan.

Chương 49

Da Tống Đào đen hơn trước rất nhiều, khi Tùng San mở cửa, hai người đứng đối diện nhau, trong mắt hắn còn mang theo vài phần ngượng ngùng.

“San San, anh…” Ngay câu nói đầu tiên hắn đã nghẹn lời.

Tùng San cười cười, “Mau vào đi, tiền bối.”

Phương Tiểu Tiệp nhìn thấy Tống Đào, vui không chịu được liền kéo người ta ngồi vào ghế sô pha, liên tục nói chuyện không ngừng, Tống Đào vốn là người biết ăn nói, thấy Phương Tiểu Tiệp nói nhiều như vậy thì đối đáp rất ăn ý. Tùng Chí Quân rửa một đĩa anh đào mang ra, ông ngồi xuống muốn xen mồm vào nói vài câu cũng không được, vì thế ông cười cười đứng lên đi vào bếp.

“Tiểu Tống à, sao cháu đen hơn nhiều vậy?” Phương Tiểu Tiệp hỏi.

“Thời gian gần đây cháu luôn ở ngoại ô, công ty cháu đang tiến hành một hạng mục mới, là một khu lâm viên kết hợp giữa sinh thái nông nghiệp với khu nghỉ dưỡng, cháu là thành viên chủ chốt trong hạng mục lần này, cho nên ngày nào cũng phải ra ngoài vừa khảo sát thực địa vừa lập kế hoạch chi tiết, cả ngày chạy qua chạy lại trên một khu đất lớn, đen một chút cũng là chuyện bình thường.” Tống Đào nói.

Phương Tiểu Tiệp nghe được mấy chữ thành viên chủ chốt, thì mắt sáng rực lên, “Không tệ nha, tuổi trẻ tài cao, cháu ở bên ngoài không sợ gian nan khổ cực chịu khó rèn luyện, sau này khi kế thừa gia nghiệp nhất định sẽ làm rất tốt.”

Tống Đào nghe thấy bốn chữ kế thừa gia nghiệp thì khóe miệng cong cong, cười ậm ờ nói: “Vâng, hi vọng là như vậy.”

Tùng San ngồi bên cạnh chăm chú ăn anh đào, hoàn toàn không muốn tham dự vào câu chuyện của hai người.

Phương Tiểu Tiệp liếc mắt nhìn về phía Tùng San, tức giận tới mức thiếu chút nữa hai mắt trợn trắng, con bé chết tiệt này, sao bây giờ mà nó vẫn giữ cái dáng vẻ như không liên quan gì tới mình vậy chứ, thật là tức chết mà.

Tùng Chí Quân lại làm tám món ăn, Tùng San đã lâu chưa được ăn thức ăn của ba mình nên vui vẻ hoan hô, cô cũng mặc kệ Tống Đào, tự lấy đũa gắp thức ăn cho vào miệng. Phương Tiểu Tiệp nổi giận, “San San, sao con lại không biết phép tắc vậy chứ, khách còn chưa động đũa mà con đã gắp thức ăn trước rồi, ba con dạy con như vậy sao!”

Tùng San bĩu bĩu môi, “Ôi dào, cũng không phải người ngoài, sao cứ phải khách sáo như vậy chứ?”

Tống Đào xấu hổ cười cười, “San San nói đúng, bác trai bác gái hai người trăm ngàn lần đừng khách sáo với cháu như vậy, cháu thật sự rất xấu hổ.”

Phương Tiểu Tiệp nghe thấy câu không phải người ngoài của con gái, bà và Tùng Chí Quân liếc mắt nhìn nhau, hài lòng nói: “Tiểu Tống à, cháu cứ coi như đây là nhà mình đi, đừng gò bó mình!”

Tùng Chí Quân lấy cho Tống Đào một lon bia, “Lại đây, hai bác cháu ta uống nào.”

Tống Đào cười nhận lấy, “Vâng, vậy cháu sẽ uống cùng bác trai.”

Kết quả vừa nói xong, hai người họ uống không ngừng, uống hết lon này tới lon khác, uống xong bia, lão Tùng lại mở tủ rượu lấy ra một cái chai màu trắng.

Tùng San đã ăn no nhưng lại không thể rời bàn, cô đành phải ngồi bên cạnh họ nhàm chán nghịch di động của mình. Cô mở QQ lâu rồi chưa lên, thư của Lý Yến xuất hiện liên tục trên màn hình, cũng không có chuyện gì quan trọng, đơn giản chỉ là chuyện cô ấy mệt mỏi vì phải suốt ngày ở trong thư viện cố gắng hết sức cho kì thi khảo sát nghiên cứu sinh nên tâm trạng không tốt. Tùng San đọc mà buồn cười, khi quay về cô sẽ ôm cô ấy một cái để an ủi, nhưng không ngờ Lý Yến lại nói, “San San, cậu lại về nhà à?”

Tùng San bị nắm tẩy, đành phải trả lời “Mình đang ăn cơm ở nhà.”

Lý Yến vội vàng nói: “Mình đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây, hôm qua thầy cô giám thị thông báo tới các phòng, tối hôm nay sẽ tới ký túc xá kiểm tra, cậu quay về nhà ở lâu như vậy lại còn không đi thực tập, nếu bị phát hiện thì không hay đâu, cậu có muốn về trường một chuyến không, để có mặt cho họ điểm danh?”

Tùng San nhìn lão Tùng say tới mức mặt ửng đỏ, cô thấy không nên để ông tiếp tục uống nữa, vì thế cô bắt lấy cơ hội này, ngẩng đầu lên nói: