
n xoay người, đi hai bước, rồi bỗng nhiên quay lại, khó khăn mở miệng nói: “Cố Trì Tây, ngày mai năm giờ em sẽ tan tầm, anh, tới đón em.”
Cố Trì Tây vẫn chưa trả lời, Lão Tần đã đi trước một bước sủa “Gâu gâu”. Cố Trì Tây bất đắc dĩ cười cười, “Được.”
Tùng San cũng cười, bây giờ cô mới thực sự lên tầng, đi đến cửa sổ tầng hai vẫn nhìn ra theo quán tính, vừa vặn bắt gặp hắn đang ngẩng đầu nhìn lên. Nhìn hắn đứng ở nơi đó, trong lòng cô thấy ấm áp, bỗng nhiên cô có cảm giác kiên định hơn.
Vào nhà, cô thay giày, rón ra rón rén định trở về phòng, thì đèn trong phòng khách bất ngờ sáng lên, Tùng San sợ tới mức giật mình, xoay người liền nhìn thấy Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt nghiêm túc của hai người đã thay thế mọi ngôn ngữ.
“San San, người đàn ông kia là ai?” Phương Tiểu Tiệp gọn gàng dứt khoát hỏi.
Tùng San không dám nhìn vào mắt mẹ, cô cúi đầu, ngón tay bất giác nắm lấy vạt áo, “Là… người mà con thích.”
Lúc những lời này thoát ra khỏi miệng, ngay cả chính cô cũng giật mình.
Đột nhiên cô lại có thêm dũng khí, cô ngẩng đầu, nhìn Phương Tiểu Tiệp và Tùng Chí Quân nói, “Ba mẹ, con biết đã khuya như vậy còn ra khỏi nhà nhất định khiến ba mẹ lo lắng, con thực sự xin lỗi, con vẫn luôn không dám nói cho ba mẹ biết con đã có người mình thích, vì chuyện này có chút phức tạp, chính bản thân con cũng có chút hỗn loạn.”
Phương Tiểu Tiệp lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn Tùng Chí Quân, trong lúc nhất thời bà cũng không biết nên nói hay nên hỏi những gì.
Tùng Chí Quân vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, sự nghiêm túc hiếm thấy, “San San, người đó là ai?”
Tùng San cắn môi, suy nghĩ một chút rồi nói, “Ba, bây giờ con cũng không thể xác định được liệu rằng chúng con có thể đi đến cuối cùng hay không, cho nên mong hai người cho con chút thời gian, chờ con sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, con sẽ dẫn anh ấy đến cho hai người gặp.”
Phương Tiểu Tiệp rất vui mừng, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy con gái có ánh mắt kiên định như vậy, bà cười nói: “Mẹ thấy vừa rồi hai đứa đứng dưới tầng ôm hôn nồng nhiệt như vậy, chẳng lẽ còn có thể không tiến tới được sao? Con không cần vội, lần này mẹ sẽ không can thiệp nữa, con cứ ở bên cạnh người ta cho thật thoải mái đi, chờ khi nào trong lòng con thấy có thể thì hẵng đưa về.”
Tùng San cảm động nói, “Mẹ, mẹ không lo lắng con sẽ tìm dạng đàn ông như thế nào sao?”
Phương Tiểu Tiệp cười nói: “Cái này mẹ cũng không lo, con gái mẹ thông minh như vậy, nhìn nhầm một lần, còn có thể lại sai lầm thứ hai sao? Mẹ thấy con nửa đêm còn không ngủ đi ra khỏi nhà, chạy xuống tầng ôm đàn ông, chuyện này nếu như bị hàng xóm thấy được thì lời truyền đi sẽ không dễ nghe đâu. San San, về sau con nên kiềm chế một chút, dù sao cũng là ở dưới tầng nhà mình.”
Tùng San gật gật đầu, “Vâng, con biết.”
Phương Tiểu Tiệp thở dài, “Được rồi, đêm khuya còn bị giày vò như vậy, mẹ nghe con mở cửa ra ngoài còn tưởng xảy ra chuyện gì, nhanh về ngủ đi.”
Nói xong bà đứng lên, đi hai bước rồi quay đầu lại nhìn Tùng Chí Quân, “Ông còn ngồi đó làm gì?”
Vẻ mặt của Tùng Chí Quân vẫn hết sức nghiêm túc, ông muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nghe thấy Phương Tiểu Tiệp gọi vẫn không trả lời, chỉ đứng lên đi vào phòng ngủ.
Tùng San nhìn vẻ mặt của lão Tùng, trong lòng cô đột nhiên hơi hốt hoảng. Tình tình của Tùng Chí Quân luôn tốt hơn nhiều so với Phương Tiểu Tiệp, tối nay Phương Tiểu Tiệp không nổi giận nhưng biểu cảm của Tùng Chí Quân lại rất nghiêm túc, chẳng lẽ lão Tùng nhận ra Cố Trì Tây sao?
Nhưng bây giờ Tùng San cũng không có tâm trạng dư thừa để suy nghĩ về vấn đề này, đầu óc của cô từ đầu đến cuối vẫn dừng lại tại hình ảnh của thời khắc đó, khi cô ôm chặt lấy hắn. Cái ôm rộng lớn, hơi thở ấm áp, còn cả đôi môi lành lạnh. Nhắm mắt lại cô vẫn cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
Thì ra đó là người mà cô thích.
Sáng sớm khi rời khỏi giường, đôi mắt cô có hai quầng thâm, cô vội vàng ăn một bát cháo rồi ra khỏi nhà đi đón tàu ngầm. Sáng sớm trong bến tàu điện ngầm, biển người tấp nập, mọi người đều có việc của mình. Tùng San một mình đứng lặng yên trong góc, nhìn tấm áp phích quảng cáo mà ngẩn người. Trên đó có hình ảnh một đôi vợ chồng già sóng vai nhau ngồi trên băng ghế tại bờ biển, trong ánh nắng của buổi chiều tà, mặt biển và chân trời chạm vào nhau, ánh vàng rực rỡ nối liền thành một mảnh.
Cô nhớ tới lời hắn đã từng nói, “Cuộc đời tôi là mặt trời lặn, cho nên tôi yêu em, San San, bởi vì em là mặt trời mọc của tôi.”
Cô ngơ ngẩn thả hồn, suýt nữa ngồi quá trạm. Cô vội vàng xuống tàu điện ngầm, đến trước cổng công ty thì gặp Triệu Nhiên.
“San San, cậu ngủ không đủ sao?” Triệu Nhiên hỏi.
Tùng San cười xán lạn, “Rất ngon.”
Triệu Nhiên cười cười không nói gì, hai cô gái trẻ cùng đi vào toà nhà, lúc ra khỏi thang máy Triệu Nhiên hỏi: “San San, tối nay cậu có về trường không, có muốn mình đi cùng không?”
Tùng San suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay mình có việc, không về trường.”
Thứ tư luôn là ngày mệt nhất trong tuần, từ lúc Tùng San vào công ty không được một phút nhàn rỗi, tham dự cuộc họp củ