Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tình đến muộn

Tình đến muộn

Tác giả: Thương Cẩm Duy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328670

Bình chọn: 8.5.00/10/867 lượt.

rất nhiều, “Anh bị bệnh sao?”

Hắn cười cười, “Không sao, chỉ là cảm mạo thôi mà.”

Đã hai tuần, hắn liên tục phát sốt rồi hạ sốt, yết hầu khô khốc, ban đêm luôn bị ho mà tỉnh. Thật ra hắn rất ít khi đổ bệnh, dù có bị cảm cũng ít uống thuốc. Nhưng lúc này đây, hắn chỉ đi ngang qua bệnh viện, tiện thể mà thôi.

Có lẽ hắn có thể nhìn cô một lát, chỉ là có lẽ mà thôi.

Con người khi bệnh đều cảm thấy cô đơn, nhất là khi tuổi càng lúc càng lớn. Vì thế, tất cả nhẫn nại và cố chấp đều không còn quan trọng nữa, hắn chỉ biết, hắn muốn gặp cô, hắn nhớ cô đến phát điên. Nếu hắn không gặp được cô, có lẽ hắn sẽ cô đơn mà chết ở Giang Phong Uyển.

Cô bé con trong lòng hắn hơi run rẩy, lau đi nước mắt trên mặt, “Trời lạnh, anh nên mặc nhiều một chút.”

Hắn cười cười, lại ôm cô thật chặt, “Em cũng vậy, đừng để bị lạnh.”

Tùng San hít sâu một hơi, “Em còn chưa cảm ơn anh, mẹ em hồi phục rất tốt, tất cả đều nhờ anh.”

Hắn chỉ mỉm cười, “Ừm.”

Lại là một tiếng “Ừm” đơn giản. Tùng San nhìn hắn, đôi mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm, cố gắng nhìn thấu tim hắn, nhưng làm thế nào cũng không thể.

Cô cau mày, “Cố Trì Tây, tiếng “ừm” này của anh có ý nghĩa gì ?”

Vẻ mặt hắn hơi dao động, cười cười xoa đầu cô, “San San, vậy câu hỏi này của em là có ý gì?”

Tùng San rũ mi, khẽ mím môi, một lúc lâu sau mới thở dài nói, “Em cũng không biết, chắc là chưa từ bỏ ý định nên có chút kỳ vọng đi. Nhưng rõ ràng người phá hỏng kỳ vọng này là em.”

Cố Trì Tây lại ôm cô, hôn lên trán cô, “San San, tất cả rồi sẽ ổn thôi. Anh có kiên nhẫn, anh có thể đợi.”

Nước mắt lại rơi xuống, Tùng San dường như cười tự giễu, “Đợi cái gì? Đợi em trả lại tiền sao?”

Cố Trì Tây lại nghiêm túc lắc đầu, “Không, đợi em nghĩ thông suốt, trở lại bên cạnh anh.”

Chương 68

Gần đây Lý Yến ngủ không ngon, còn có một tháng nữa là tới cuộc thi rồi, lo âu trong lòng như chất thành núi. Mỗi sáng sáu giờ cô đã rời giường, vội vàng ăn chút điểm tâm rồi chạy tới thư viện giành chỗ ngồi. Hơn mười một giờ đêm trở về, Triệu Nhiên đã sớm tắm rửa đi ngủ. Rõ ràng trong căn phòng này chỉ có hai người họ, nhưng thời gian gặp mặt rất ít, hơn nữa cho dù có gặp mặt, thì ngay cả tiếng chào hỏi cũng không có.

Lúc ngồi một mình học bài trong thư viện, Lý Yến nhớ tới Tùng San. Nếu là trước kia, lúc còn có San San ở bên cạnh, lúc nào học bài không vào, cô có thể nói chuyện với cô ấy, hai người cùng nhau ăn cơm, thật tốt.

Cô luôn nhớ tới câu hỏi của Tống Đào, trong mắt em, Tùng San là người như thế nào.

Nhưng cô nghĩ thật lâu cũng không ra đáp án.

Sau đó, vào một ngày Triệu Nhiên nói cho cô biết, mẹ Tùng San bị bệnh vô cùng nghiêm trọng, lòng Lý Yến bỗng nhiên quặn thắt. Sau nhiều ngày suy nghĩ có nên đến bệnh viện thăm hỏi hay không, cuối cùng cô vẫn không đi. Quan hệ giữa bạn gái với nhau, một khi đã tan vỡ thì rất khó hàn gắn.

Cô luôn rất vinh hạnh vì là người bạn tốt nhất của Tùng San.

Một cô gái xinh đẹp, thông minh, tính tình lanh lợi, hoạt bát, gia cảnh tốt, nói chuyện rất hợp ý cô, quả thực Tùng San chính là nữ sinh hoàn mỹ nhất trong lòng cô.

Nhưng tại sao mọi chuyện lại như bây giờ ? Cô ấy với một ông chú nhà giàu hơn bốn mươi tuổi có quan hệ mờ ám, người đó còn là ba của Cố Lâm Lâm? Thực sự cô có cảm giác đau đớn như ảo tưởng tan biến, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

“San San đã chia tay với Cố Trì Tây rồi.” Triệu Nhiên nói như thế.

Sau khi nghe chuyện đó, Lý Yến cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng đây là kết quả mà cô hi vọng được thấy, nhưng tại sao cô lại không thể vui nổi.

Sau đó, cô mới giật mình nhận ra, thì ra tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cô. Cô chỉ là người đứng xem, ngay cả một chút liên hệ cũng không có, thì lấy tư cách gì mà chỉ trích nhân vật chính.

Cô gọi cho Tống Đào, nói cho hắn biết San San và Cố Trì Tây chia tay rồi.

Tống Đào yên lặng một lát rồi mới hỏi: “Lý Yến, vì sao em nói cho anh những chuyện này?”

Lý Yến sửng sốt, hơn nửa ngày mới nói: “Em chỉ cảm thấy anh nên biết.”

Tống Đào lại nói: “Lý Yến, nếu em không còn muốn làm bạn của San San nữa, thì sao lại quan tâm nhiều chuyện như vậy?”

Những lời này giống như gai nhọn, đâm thẳng vào lòng Lý Yến, vì thế cả tối đó, lòng cô như đang rỉ máu.

Tùng San đã lâu không về ký túc xá, vừa mới bước vào cửa phòng đã nhìn thấy Lý Yến ngồi yên trên ghế không hề nhúc nhích.

Tùng San suy nghĩ một chút rồi quyết định đi qua chào hỏi, “Lý Yến, mình về rồi.”

Lý Yến ngẩng đầu, thấy Tùng San thì hơi kinh ngạc một chút, “San San?”

Tùng San cười cười, “Hôm nay không phải có buổi họp sao, mình về tham dự.” Nói xong, cô liền đi tới góc học tập của mình, đã lâu không có người ngồi, bàn ghế đều phủ một tầng bụi.

Lý Yến suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Mẹ cậu đã khoẻ chưa? Mình…mình định tới bệnh viện thăm…”

Tùng San cười nói: “Hồi phục tốt lắm, bác sĩ nói tuần này có thể xuất viện. Còn chuyện thi nghiên cứu sinh của cậu sao rồi, còn không tới một tháng nữa thôi nhỉ?”

Cô chỉ nói một câu tuỳ ý như vậy nhưng đã khiến lòng Lý Yến thấy ấm áp, áp lực kìm nén đã lâu biến thành nước mắt rơi xuống, cô đứng lên, đi đến trướ