
mắt người khác.
Cố Trì Tây trẻ tuổi bị người khác lợi dụng. Có điều mục đích của họ cũng đã đạt được .
Nhưng đối với Uông Chính Mẫn mà nói, hắn vẫn cảm thấy mình rất có lỗi .Dù sao con người nàychưa từng làm chuyện gì quá đáng với hắn, ngược lại còn rất ủng hộ hắn, nhất là đoạn thời gian bấp bênh sau khi Cố Lôi vừa qua đời kia.
Sai khi Uông Chính Mẫn bị bắt giữ, Cố Trì Tây mang theo Uông Tiểu Kinh đang mang thai tới trại tạm giam thăm hỏi. Uông Chính Mẫn vẫn không hề có chút oán hận nào với Cố Trì Tây, ngược lại còn rất tán thưởng sự cơ trí của hắn.
“Tôi nghe nói khi cha cậu vừa mới qua đời được một tháng cậu đã đem bán cô phần thuộc về mình cho người Mĩ, chiêu ve sầu thoát xác này quả thật rất thông minh.” Uông Chính Mẫn đã nói như thế.
Mà câu nói sau cùng của Uông Chính Mẫn trước khi chết là, “Tôi rất yên lòng khi giao con gái mình cho cậu.”
Uỷ thác như vậy làm sao Cố Trì Tây có thể phụ lòng chứ.
Nhưng là lúc đó Uông Tiểu Kinh đã muốn hận Cố Trì Tây thấu xương, bởi vì Trịnh Bình Đông chính là do một tay Cố Trì Tây đưa vào trại tạm giam, chứng cớ đầy đủ, mở phiên toà tất nhiên là khó có thể nghịch chuyển .
Lúc Cố Trì Tây cùng Uông Tiểu Kinh ra khỏi rại giam, Uông Tiểu Kinh đã quỳ trên mặt đất, nói với Cố Trì Tây: “Tôi không cần anh chăm sóc tôi, coi như tôi xin anh, anh có thể khiến họ thả Trịnh Bình Đông ra hay không ?”
Cố Trì Tây không trả lời, xoay người rời đi.
Uông Tiểu Kinh liều mạng nắm lấy chân Cố Trì Tây, “Dù cho anh không thể lập tức cho anh ấy ra tù, nhưng anh có thể khiến cho anh ấy được giảm vài năm tù giam hay không ? Tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho anh mà!”
Cố Trì Tây vẫn là không nói một lời, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó lên xe.
Từ ngày đó tới hơn nữa năm sau, bụng Uông Tiểu Kinh càng lúc càng lớn, mỗi ngày đều phải ra ngoài bôn ba, đi van xin những người có thể van, cũng đi tới những nơi có thể đi. Cô của tuổi mười chín, đã sâu sắc cảm nhận được vất vả của người phụ nữ sau lưng không có núi dựa là như thế nào, vì vậy cô đã ra một quyết định điên cuồng là bức Cố Trì Tây cưới cô.
Thai của cô đã gần tới ngày sinh sản, nhưng vào thời điểm đó, một cô gái mười chín tuổi chưa lập gia đình đã mang thai, cha lại là tội phạm tham ô, bệnh viện nào dám nhận chứ.
Người cô yêu nhất lại không chịu gặp cô, người duy nhất có thể giúp cô, cũng chỉ có thể là kẻ thù mà cô hận nhất.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể trừng phạt hắn.
Uông Tiểu Kinh nghĩ như vậy, nhưng Cố Trì Tây lại cảm thấy chuyện này không quan trọng. Hắn không có mẹ, từ nhỏ đã không hề có khái niệm hôn nhân, hắn cũng không có tình yêu, đối với loại ước hẹn yêu đương này hắn đều luôn xem nhẹ. Cố Lôi một mình nuôi nấng Cố Trì Tây nhiều năm như vậy, luôn luôn không dính vào nữ sắc. Tuy rằng Cố Trì Tây không muốn giống như cha mình nhưng cũng không coi trọng phụ nữ. Dù sao chỉ cần có tiền, còn sợ thiếu đàn bà sao ?
Tùng San ôm eo Cố Trì Tây, mặt tựa vào ngực hắn, “Cố Trì Tây, rõ ràng anh là người rấ thông minh, vì sao đụng đến chuyện kết hôn và sinh con lại ngốc nghếch như vậy chứ ?”
Cố Trì Tây xoa đầu cô, “Rất ngốc sao?”
Tùng San thở dài, “Cũng không nên nói là ngốc, mà hẳn là vì anh quá khôn khéo. Anh luôn muốn rằng mình có thể nắm mọi thứ trong tay, anh muốn người phụ nữ nào ở bên cạnh mình, thời hạn trong bao lâu, hoặc là không cho phép người phụ nữ ấy sinh con…” Nói tới đây cô lại thở dài, “Em còn nhớ rõ khi chúng ta mới quen nhau anh từng nói với em, có rất nhiều người tự cho rằng mình đã yêu cả đời, thật ra họ căn bản không biết cái gì mới là yêu. Anh còn nói muốn dạy em biết thế nào mới là yêu đương, nhưng chính anh cũng không hiểu cài gì mới thật sự được gọi là yêu.”
Cố Trì Tây cười cười, “San San, cho nên anh rất cảm kích ông trời, vì có thể cho anh gặp được em.”
Tùng San nở nụ cười, “Chính ông trời đã phái em xuống đây để uống nắn cái người bảo thủ như anh!” Cô cười, vuốt ve bụng mình, “Em chẳng những muốn anh biết được cái gì là yêu, mà em còn muốn anh biết được cái gì mới thật sự là nhà.”
Cố Trì Tây ngớ ra, thật lâu mới nhếch khóe miệng, hôn lên trán Tùng San, “Được.”
Hai người họ đứng ôm nhau trong hơi ấm của gió xuân, ai cũng không nói gì, cứ như vậy ôm lấy nhau, để đối phương cảm nhận nhịp tim của mình.
Nếu không phải Lưu Mân gọi điện thoại tới, chắc bọn họ vẫn ôm nhau đến khi sông cạn đá mòn.
“Cố tổng, Uông tổng phái Chu Trường An sang Hongkong đón Cố Lâm Lâm.” Lưu Mân nói.
“Người tôi muốn gặp là bà ta, không phải Chu Trường An.” Giọng nói của Cố Trì Tây trở nên lạnh lùng.
“Chu Trường An nói, ngày mai Uông tổng có chuyện quan trọng không thể sang đây. Tôi vừa tra ra, đại khái chắc là vì ngày mai là ngày Trịnh Bình Đông ra tù.” Lưu Mân nói.
Cố Trì Tây cười lạnh, “Là ngày mai sao? Khoảng thời gian hai mươi năm thật đúng là đảo mắt liền tới .”
Chương 85: Chương 85
Khi Cố Lâm Lâm nhìn thấy Chu Trường An, câu nói đầu tiên là, “Em không muốn kết hôn với anh nữa, anh đi tìm Tùng San đi, hãy làm cho cô ta trả ba lại cho em.”
Chu Trường An đứng trước cửa phòng khách sạn, dở khóc dở cười.
Hắn t