
.
Cô trừng mắt lên nhìn anh. “Đây là có ý gì?”
Sau đó anh không quan tâm đến sự vùng vẫy của cô mà dùng lực hôn lên môi cô. Cái hôn này không có ôn nhu, ngược lại mang theo sự tức giận dễ dàng cảm nhận được.
Cô thở hổn hển ngoảnh đầu ra xa nói: “Không được hôn, trước tiên anh hãy nói rõ ràng cho em, anh không muốn cưới bài vị của em đúng không?”
“Tống Ninh Ninh, em phát bệnh thần kinh gì đấy?” Anh nghĩ cách bắt lấy cô, sau đó cuối cùng đè cô ở dưới thân mình.
“Nói em điên? Anh muốn chết à?” Cô thở phì phò trừng mắt nhìn anh.
“Đủ rồi!” anh lay động bả vai cô, muốn cô tỉnh táo lại.
“Tại sao anh lại muốn kết hôn với bài vị của em? Anh muốn cưới rõ ràng là em!” anh chịu không nổi nhéo nhéo gương mặt cô. “Rốt cục trong đầu của em chứa cái gì vậy?”
Cô sửng sốt, hai tròng mắt giương lên, nhìn lại ánh mắt nghiêm túc của anh, “Cưới em?”
“Đúng vậy. Trước khi anh bị em làm cho tức chết thì đúng là như vậy.”
Trong lòng cô nổi lên những bong bóng hạnh phúc, “Anh thật sự muốn kết hôn với em ư?”
“Đúng vậy.” Anh khẳng định đối đáp cô.
Mặt cô đỏ lên, vươn cánh tay ôm lấy anh, tiến sát vào lòng anh. “Tại sao không nói sớm một chút! Hại em không đâu lại tức giận một phen.”
Nhìn bộ dáng cô như con chim nhỏ nép vào lòng mình, Đỗ Phù Lãng lắc lắc đầu, người phụ nữ này thật sự chỉ có thể nói là “Sức tưởng tượng siêu hơn bình thường” để hình dung.
“Ba mẹ và ông nội anh tuần sau sẽ trở về Đài Loan.”
Nghe vậy, thân thể Tống Ninh Ninh bỗng cứng đờ.
Bàn tay to lớn của anh vỗ về sau lưng cô, “Em có thể cùng anh đi gặp mặt bọn họ. Chắc em cũng biết điều này tượng trưng cho điều gì chứ?”
Đương nhiên cô hiểu rất rõ, cho nên cô buồn rầu gãi đầu, “Cái này có phải là muốn nói em cần phải thục nữ một chút không?”
“Trừ bỏ việc không nói những câu cửa miệng kia, hành động bên ngoài không quá mức thoải mái, em có thể cứ là chính mình là được.”
Tống Ninh Ninh nhớ rõ anh trai cô đã nói qua cha của Đỗ Phù Lãng là một họa sĩ, mẹ là một nghệ sĩ âm nhạc, xem ra đúng là những nhà nghệ thuật thế gia rồi…
“Khó trị.” Cô lẩm bẩm trong miệng.
Anh nhíu mày, “Hiện tại muốn rút lui đã là quá muộn rồi.”
“Em biết!” Cô suy nghĩ đã quyết tâm trong lòng nói với anh. “Đến lúc đó em sẽ tuyệt đối cho anh một người bạn gái hoàn mỹ.”
Anh hoài nghi nhìn cô chằm chằm.
“Em có thể hiểu ánh mắt đó của anh như là một điều vũ nhục không?” Cô hờn giận lườm anh một cái, “Đừng quên, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cách ăn mặc đó của em còn có thể dọa người.”
“Nhưng vừa nói liền phá hủy toàn bộ.”
“Mẹ nó!” Cô giẩu môi, biểu tình căm giận kháng nghị, “Còn không phải do anh khiến em tức giận sao?”
Anh không nói thêm nữa, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Cô bị anh nhìn như thế cảm thấy chột dạ, “Được rồi, em biết. Ít nhất là lúc có ba mẹ
anh, em sẽ là một cô gái tao nhã thục nữ.”
“Tốt lắm.” Đỗ Phù Lãng mỉm cười, hài lòng hôn lên môi cô.
Người phụ nữ này đã triệt để nắm bắt được anh rồi, nhưng là anh phải cẩn thận không thể để cho cô phát hiện điều này được, bởi vì anh tin chắc rằng, cô nhất định sẽ hiểu được một điều “Được một tấc lại muốn tiến một thước” kia.
Chương 9
“Nói thật, Ninh Ninh, quả thật con rất khác so với lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Đỗ Lệnh Minh mỉm cười nhìn cô gái nhỏ ngồi trước mặt.
Khóe miệng Tống Ninh Ninh dương lên, mắt chớp chớp, nhìn về phía ông lão đang tươi cười ở trước mắt, “Ông nội chính là người mà con giúp đuổi theo tên cướp sao?”
Đỗ Lệnh Minh gật đầu, màn rượt đuổi của cô đó đã khiến cho ông rất có hảo cảm đối với cô bé này, ngay lúc đó ông đã muốn tác hợp cho cô cùng với cháu nội mình thành một đôi rồi. Có điều, vốn ông nghĩ rằng cô là một người có tính tình ngang ngược, nhưng hôm nay khi chính thức gặp mặt mới phát hiện ra cô thật ra lại là một tiểu thư tao nhã.
“Nhớ đến ngày đó thật đúng là…” Tống Ninh Ninh mỉm cười, “Hôm đó con có chút xúc động. Nhưng, con thật sự không chịu nổi sự việc bất bình diễn ra ngay trước mắt mình.”
“Rất có tinh thần trượng nghĩa là rất tốt.” Diệp Linh ở một bên nhẹ giọng nói, sự chăm chút cẩn thận của Đỗ Phù Lãng đối với cô gái nhỏ này khiến bà nhìn không ra một chút tính cách nào từ nhỏ đến lớn của bà nữa rồi, “Nhưng phải chú ý an toàn của bản thân nữa.”
“Con biết rồi.” Tống Ninh Ninh ôn thuận gật đầu, “Cảm ơn bác gái.”
Đỗ Phù Lãng nghiêng đầu nhìn bộ dạng vui vẻ sâu trong lòng của bạn gái mình , anh phát hiện hóa ra cô cũng rất có khả năng diễn trò.
“Ba, con thấy Ninh Ninh một chút cũng không giống với hình tượng sở thích của người.” Đỗ Duy Canh nhẹ hớp một ngụm rượu đỏ trên bàn, nhẹ nhàng nói.
“Quả thật con bé không giống với hình tượng cháu dâu trước giờ của ta.” Đỗ Lệnh Minh gật đầu phụ họa, “Anh trai của Ninh Ninh còn nói với ta rằng con bé rất thô lỗ.”
Cái tên ẻo lả chết tiệt kia! Trong lòng Tống Ninh Ninh mắng anh trai của chính mình. Dám nói xấu cô với người khác – khi nào có cơ hội nhất định cô sẽ tìm anh ta để tính sổ.
“Có thể là bởi vì dưới con còn hai đứa em gái nữa vô cùng dịu dàng, cho nên con liền…”
“Khụ!” Đỗ Phù Lãng nhẹ hắng giọng.
Tống Ninh Ninh lập tức hít một hơ