
i thật sâu, lộ ra một nụ cười nhạt, “Cho nên đối với anh trai thì con mới có thể trở thành người vô cùng thô lỗ như vậy.”
“Yêu cầu của anh trai con thật là quá cao rồi.” Đỗ Lệnh Minh phất tay, cười thoải mái nói: “Theo ta thấy thì con rất tốt, chắc chắn A Sáng cũng cảm nhận được điều này, phải không?”
“Đương nhiên.” Nhìn cô đá lông nheo với anh, Đỗ Phù Lãng thiếu chút nữa đã không nhịn được mà bật cười.
Đây là lần đầu tiên Tống Ninh Ninh chính thức gặp mặt người nhà của Đỗ Phù Lãng, vì anh, cô đã đồng ý với đề nghị của em gái Thanh Thanh, ăn mặc thật tốt một lần, khiến cho bản thân mình trở thành một người thật xinh đẹp rạng ngời.
Nhưng điều làm cô thoả mãn nhất, chính là nhìn thấy vẻ mặt kinh diễm của Đỗ Phù Lãng khi mới nhìn thấy bộ dáng của cô lúc đó. Cô có thể không cần để ý đến suy nghĩ của người khác về bản thân mình, nhưng cô hy vọng đây chính là hình tượng phụ nữ mà anh mong muốn.
Bởi vì không khí quá vui vẻ khiến Đỗ Lệnh Minh cao hứng uống quá mấy chén, trên bàn ăn vẫn đầy thức ă, ông đã có chút không chịu nổi sức ảnh hưởng của rượu.
“Ba, người có sao không?” Đỗ Duy Canh lo lắng nhìn cha mình.
“Thật sự là ta đã già rồi.” Đỗ Lệnh Minh lắc đầu, “Không muốn gục cũng phải gục rồi, uống chưa được bao nhiêu đã say rồi.”
“Ba, hôm nay ba uống cũng không ít rồi.” Diệp Linh đứng ở một bên cười nói, “Con thấy hôm nay là do A Sáng đưa bạn gái tới ăn cơm cùng, khiến người rất vui đúng không?”
“Bị con nhìn ra rồi.” Đỗ Lệnh Minh cười gật đầu.
“Ba, hay là con đưa người về nghỉ một chút.” Đỗ Duy Canh cầm lấy khăn lau miệng, rồi đứng lên.
“Không cần, bảo lái xe đưa ta trở về là được.” Đỗ Lệnh Minh vung tay lên ngăn động tác của con trai lại, ông vỗ tay lên vai Tống Ninh Ninh, “Lần đầu tiên gặp mặt, lúc đó ông nội có chút gấp gáp, có phải đã khiến con tức giận không?”
“Không đâu ạ.” Cô nhẹ nhàng lắc đầu, “Hôm nào có cơ hội, Ninh Ninh nhất định sẽ lại ă cơm cùng với ông nội, ông nội đi thong thả cẩn thận ạ.”
Đỗ Lệnh Minh nghe được câu nói của cô, trong lòng mừng rỡ, “Được, được, ngoan.” Rồi sau đó chậm rãi đứng lên.
Đỗ Phù Lãng lập tức đứng dậy, chủ động đỡ ông nội đi ra ngoài lên xe.
“Xem ra, con với A Sáng đã tính toán quyết định hết rồi?” Diệp Linh nhìn Tống Ninh Ninh mỉm cười nói.
Tống Ninh Ninh ngượng ngùng co vai, “Con cũng không rõ lắm.” Lại dịu dàng nói: “Dù sao có một số việc, phụ nữ chủ động cũng không tốt.”
“Nói cũng đúng.” Diệp Linh hài lòng đánh giá một loạt áo quần trên người cô, “Bậy giờ người phương Đông được như con còn rất ít, có thể khiến màu vàng mặc vào người xinh đẹp như vậy.”
Được Diệp Linh khen như vậy khiến cho Tống Ninh Ninh không khỏi đỏ mặt, “Cảm ơn bác gái.” Bộ váy này là do em gái tặng, một thân trang phục và trang điểm như vậy đều do Thanh Thanh chuẩn bị giúp cô, nếu không cho dù có đánh chết cô, cô cũng không thể nào nghĩ rằng mình sẽ tự tìm một bộ quần áo màu vàng mà mặc vào người – làm thế nào có thể chấp nhận đưa chính bản thân mình biến thành một quả chuối tiêu cơ chứ ?!
Nhưng mà, hôm nay được bác gái khen cô rất hợp với màu vàng này, trong lòng cô thầm làm một cái mặt quỷ le lưỡi.
“Nói thật, A Sáng có thể kết giao với bạn gái là một điều quá tốt rồi.”
“Linh!” Đỗ Duy Canh tỏ vẻ nhắc nhở nhẹ lắc đầu.
Họ trao đổi ánh mắt, rồi lại quay sang nhìn Tống Ninh Ninh, trực giác mách bảo có chút không thích hợp, “Trước kia chuyện tình cảm của A Sáng có vấn đề gì sao?”
Khoé miệng Diệp Linh giương lên, “Trước đây A Sáng đã từng kết giao với một cô gái tên là Thù Lệ, nhưng hai người lại không có duyên phận với nhau.”
“Tại sao lại không có duyên phận với nhau?” Nghe được trong cuộc đời của Đỗ Phù Lãng đã từng xuất hiện một người con gái khác, cô không hề cảm thấy ghen tị, chỉ cảm thấy có chút tò mò.
“Tại sao bọn nó chia tay bác cũng không biết nữa. Bác chỉ biết những năm gần đây, A Sáng không có đưa bất cứ một cô gái nào khác trở về nhà. Đứa trẻ Thù Lệ này, bất luận là ngoại hình, gia thế, khí chất so với A Sáng thì rất xứng đôi, nhưng bọn nó cũng quá coi trọng sự nghiệp.”
“Còn có em cũng không thích đứa bé đó.” Đỗ Duy Canh đứng ở một bên bổ sung.
Diệp Linh lườm chồng mình một cái, thành thật thừa nhận, “Quả thật là bác cũng không thích con bé đó lắm, bởi vì có rất nhiều chuyện cần phải kể đến, xứng đôi là một chuyện, yêu nhau lại là một điểm rất quan trọng, A Sáng không hề yêu con bé đó.” Diệp Linh mặc dù tuổi đã quá năm mươi, nhưng lại vẫn còn rất lãng mạn, bà cho rằng, trong cuộc đời, nếu thiếu đi tình yêu, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa. “Bọn chúng chỉ vì xứng đôi mà ở cùng một chỗ với nhau mà không phải bởi vì yêu nhau. Con người ta thường luôn mù quáng mà không nhận ra được điều này, cứ thế mà dấn thân vào một đoạn tình cảm.”
Tống Ninh Ninh hoang mang nhìn bà, cô cũng không thể nào hiểu rõ hết lời bà nói.
“Chờ cho đến khi con bằng tuổi ta rồi, con sẽ hiểu thôi.” Diệp Linh nhìn cô mỉm cười.
Khi Đỗ Phù Lãng quay lại, nhìn tháy nét mặt của Tống Ninh Ninh khiến anh nhíu mày, “Có chuyện gì vậy? Sắc mặt của em làm sao lại kỳ quái như vậy?”
“Có sao?” Cô không đượ