XtGem Forum catalog
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322895

Bình chọn: 7.00/10/289 lượt.

ty ra sao chị nên tự xoay sở thì hơn.”

Thẩm Minh Hiên ngồi phịch xuống sofa, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt. Gần bốn mươi năm sống trên cuộc đời này, chưa khi nào cô thất bại như bây giờ. Ánh mắt buồn bã của những người thân trong gia đình càng khiến Thẩm Minh Hiên mệt mỏi hơn. Bất giác cô bật khóc nức nở, Thẩm Minh Hy lại phải chạy đến an ủi chị. Bà Cố Di An nhìn cô con gái đầu lòng cũng chẳng muốn lên tiếng khuyên bảo gì nữa, có lẽ trước đây bà và ông Thẩm đã bao bọc cô quá nhiều, thế nên cô mới kiêu căng hiếu thắng như vậy, gặp việc không như ý là không bằng lòng. Đã đến lúc cô nên nhận được một bài học, như vậy mới có thể trưởng thành và chín chắn hơn.

“Thôi đến giờ ra sân bay rồi, bọn con đi đây. Bố mẹ ở lại giữ gìn sức khỏe, chị ba nhờ chị chăm sóc bố mẹ dùm em.” Minh Hải nhìn một lượt bố mẹ mình rồi dẫn Hạnh Nguyên ra ngoài. Bà Cố Di An không nỡ, định chạy theo thì bị ông Thẩm ngăn lại. Cái lắc đầu của ông làm nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bà. Bà sụt sịt một hồi, cố nén nỗi đau vào trong lòng. Nhìn con trai mình ra đi như thế, làm gì có người mẹ nào vui cho được. Nhưng dù sao Minh Hải cũng đã lớn, anh cần phải đi con đường riêng của chính mình. Từ bé cậu con trai này đã rất độc lập, giờ bà có muốn níu giữ cũng chẳng được.

Bà Cố Di An hơi tựa vào người chồng, trên gương mặt là nét buồn bã nhưng trong thâm tâm lại dần nở nụ cười. Cuối cùng, đã đến ngày con trai bà tung cánh bay giữa bầu trời bao la, và bà sẽ chờ ngày anh vinh quang trở về.

Trên suốt đường đi và lúc ra đến sân bay Hạnh Nguyên vẫn chưa thôi trách Minh Hải về chuyện của Thẩm Minh Hiên. Ngày đó khi cô mở lời với Gia Tuệ là chỉ mong giúp được chút ít, cứ ngỡ mọi chuyện xong xuôi rồi ai ngờ cuối cùng vẫn chẳng ra đâu vào với đâu. Minh Hải tất nhiên có lý của riêng anh nhưng dù sao chuyện này khơi nguồn cũng là do cô, giờ ra thế này cô chỉ càng thấy nặng lòng hơn mà thôi.

“Tất cả mọi chuyện là do anh, em không cần tự trách mình. Anh làm thế thật nhưng cũng sẽ không để cho chị ấy “chết” đâu.” Minh Hải trấn an Hạnh Nguyên nhưng dường như cô vẫn cảm thấy không yên tâm. Anh đành phải dùng biện pháp mạnh, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh. Hạnh Nguyên có phần giật mình khi thấy Minh Hải như vậy, lúc đó mới thôi không “cằn nhằn” nữa.

“Thôi mẹ về đi, con lên máy bay đây. Mẹ và bố giữ gìn sức khỏe nhé, con xin lỗi vì không ở bên hai người được.”

Trong lúc Hạnh Nguyên và Minh Hải đang trên đường vào cửa soát vé thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cả hai cùng quay ra nhìn và đập vào mắt họ chính là một nhân vật không hề xa lạ, Kiều Gia Nhi. Kiều Gia Nhi vừa tiễn bà Kiều quay về, đôi mắt rưng rưng. Khi cô ta xoay người lại thì đồng thời cũng nhìn thấy Minh Hải và Hạnh Nguyên. Sáu con mắt nhìn nhau một hồi, dường như tất cả đều chưa sẵn sàng cho việc gặp lại bất ngờ như thế này.

“Trái Đất đúng là tròn thật, chưa gì đã gặp nhau rồi.”

Vẫn là Kiều Gia Nhi lên tiếng trước, cố gắng đè nén cảm xúc, tỏ ra tự tin như ngày thường. Cô ta bước tới gần chỗ hai người, ánh mắt đầy vẻ cao ngạo.

“Shirley! Cũng không ngờ lại gặp cô thế này.” Minh Hải chẳng nể nang khách sáo gì, đáp lời như mối quan hệ trước đây không hề tồn tại. Kiều Gia Nhi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào anh, sau đó khẽ nhếch môi cười.

“Hôm nay đúng là một ngày không tốt lành.” Kiều Gia Nhi thu lại ánh mắt của mình, bước qua không muốn bận tâm đến hai người nữa. Hạnh Nguyên lúc đó đột ngột cất tiếng, câu nói của cô làm Kiều Gia Nhi phải dừng lại.

“Shirley, dù sao thì mọi chuyện đã là quá khứ rồi, đừng ôm khư khư mãi như thế.”

“… Cô lại còn dạy đời tôi sao? Kiều Gia Nhi này không cần ai phải dạy tôi làm sao cho đúng, không cần phải giả bộ.”

“Ý tôi không phải như thế.”

“Thôi đi, đừng cố tỏ ra là người tốt. Kết cục rõ ràng là cô thắng tôi thua, không cần phải nói mấy lời đó để sỉ nhục tôi.”

Mặc dù là lời nói của Hạnh Nguyên rất chân thành nhưng nó lại không hề lọt tai Kiều Gia Nhi. Cô ta dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô một lần nữa rồi bước đi không ngoảnh lại. Hạnh Nguyên chưa kịp giải thích, chỉ đành thở dài một tiếng. Minh Hải nắm lấy tay cô, trầm giọng an ủi.

“Bỏ đi, cô ta cố chấp như vậy em có nói thế nào cũng không lay chuyển được đâu.”

“Thật ra bản chất Shirley không xấu, là do cô ấy đã quá mù quáng với tình yêu…”

“Đấy là sự chiếm hữu và ích kỷ, không phải tình yêu. Cô ta chỉ muốn có được mà lại không muốn phải hy sinh, người như thế sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc.”

Minh Hải đeo kính râm lên, quay sang cười dịu dàng với Hạnh Nguyên. Cô vẫn còn đang trầm ngâm với câu nói của anh, lát sau mới gật đầu. Hai người tay trong tay vui vẻ lên máy bay, cùng một tâm trạng háo hức trở về thành phố B.

Chuyến bay kéo dài nhiều giờ liền khiến Hạnh Nguyên có phần mệt mỏi, về khách sạn là cô ngủ li bì. Minh Hải khá lo lắng, đến ngày hôm sau thấy cô ăn uống lại bình thường mới yên tâm hơn chút. Anh sau đó nhất quyết bắt cô đi khám, chỉ khi bác sĩ nói sức khỏe cô và con đều ổn định mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người ở lại khách sạn vài hôm, sau đó liền đi thăm bố mẹ Hạnh Nguyên. Quỳ trướ