
sao. Tôi đứng trơ ra như tượng, không biết phải phản ứng thế nào? Lần đầu tiên có một người con trai nắm tay tôi chặt như thế.
“Vậy cậu hãy làm gì đó cho tôi, coi như trả ơn.” Câu nói của anh kéo tôi trở về với thực tại. Tôi cố gắng quay người lại, dường như không muốn anh buông tay mình ra.
“Được, nếu thế… tôi sẽ mời cậu một bữa coi như…”
“Không cần, chỉ cần cậu đưa tôi đến nơi đẹp nhất ở thành phố này, nơi mà cậu thực sự muốn đến.”
~*~
Giữ đúng lời với anh, ngày chủ nhật được nghỉ học tôi đưa anh đến tòa nhà Kim Thánh, nơi cao nhất thành phố. Đứng trên sân thượng của tòa nhà có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh của thành phố, và với tôi, đây chính là nơi đẹp nhất.
“Ở đây thực sự rất tuyệt, cám ơn Hạnh Nguyên vì đã đưa tôi đến đây.”
“Không có gì, tôi chỉ thực hiện lời hứa của mình thôi.”
Tôi vẫn cư xử với anh bằng một thái độ dửng dưng và lạnh nhạt nhưng anh dường như không bận tâm đến điều đó, vẫn luôn mỉm cười và trao cho tôi những cái nhìn đầy trìu mến.
Đứng trên tòa nhà cao tầng và ngắm nhìn cảnh vật ở dưới, chúng thật nhỏ bé. Tôi thấy tâm trạng thật thư thái, cảm giác mọi phiền muộn đều nhanh chóng bị gió cuốn đi. Gió cũng là nguyên nhân khiến mái tóc dài của tôi bị thổi đến mức tôi không tài nào giữ nổi chúng. Sau cùng tôi đành bất lực để gió “trêu đùa” với mái tóc của mình. Tôi vẫn đứng và nhìn về phía xa xăm mà không để ý, có một người đã luôn dõi theo tôi từ phía sau, mỉm cười một mình. Người đó không ai khác chính là anh, chàng trai chỉ muốn nhìn thấy nụ cười của tôi và luôn bên tôi mỗi khi tôi không vui.
“Hạnh Nguyên, uống nước đi.”
“Cám ơn.”
Tôi đưa tay ra đón lấy lon nước từ anh, là nước ép bưởi, thứ đồ uống yêu thích của tôi. Tôi đưa mắt nhìn sang anh, vẫn là cái cảm giác ấy, kì lạ và khó hiểu. Anh vào lúc này đã không chú ý đến tôi nữa mà chỉ mải ngắm cảnh. Và giờ đến lượt tôi nhìn ngắm anh.
Ở một khoảng cách gần như vậy, tôi đã được nhìn rõ vẻ bề ngoài của anh. Anh thực sự rất đẹp trai, gương mặt anh tuấn, vầng trán cao, tròng mắt màu cà phê mang lại cho người đối diện sự thu hút và ấm áp lạ thường.
Tôi cứ như vậy đứng nhìn anh, quên đi mất sự tồn tại của thời gian. Trời giờ đã ngả sang màu đồng, mặt trời cũng đang dần khuất núi. Giật mình vì chút nắng cuối ngày chiếu thẳng vào mắt, tôi thôi không nhìn anh nữa.
“Muộn rồi, chúng ta về đi.”
“Hạnh Nguyên, có muốn viết thiệp không?”
“Tôi… không thích.”
Bất ngờ nhận được lời đề nghị viết thiệp rồi gắn lên lan can như mọi người khi lên đây thường làm nhưng tôi đã thẳng thừng từ chối. Anh thấy tôi như vậy thì không nói gì nữa và lặng lẽ theo tôi ra thang máy để đi xuống dưới. Thật ra thì không phải là tôi không thích mà là tôi đã từng nói, tôi sẽ chỉ viết thiệp với người tôi yêu, tôi muốn lưu giữ kỉ niệm với người khiến trái tim mình trật nhịp.
~*~
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, tôi đã dần trở lại với cuộc sống của mình. Thái độ dành cho Minh Hải cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa. Chúng tôi đã nói chuyện nhiều hơn, dù tôi vẫn giữ khoảng cách thì mỗi lần nói chuyện tôi lại thấy trong mắt anh ánh lên niềm vui. Tôi thực sự chẳng bận tâm quá nhiều, cho đến một ngày tôi được nghe từ chính anh những lời nói mà tôi chỉ có thể khẳng định là nó rất chân thành.
Chiều hôm ấy như thường lệ tan học là tôi về nhà. Bình thường tôi đi xe đạp nhưng vì xe bị hỏng nên tôi phải đi xe buýt. Lúc tan trường vì muốn đi dạo ngắm cảnh nên tôi đã không đón xe, một mình lang thang trên các con đường.
Tôi bước đi thật chậm, nhìn người ta hối hả trở về nhà sau một ngày lao động mệt nhọc. Chợt mỉm cười một cách khó hiểu rồi tôi lại bước đi, những tia nắng nhạt cuối ngày như cứ muốn theo chân tôi cho đến khi tắt hẳn vậy.
“Hạnh Nguyên!”
Nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, tôi giật mình nhìn xung quanh.
“Sao cậu lại đi bộ thế?” Anh bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi vội vã lùi lại.
“Xe đạp tôi hỏng, mà tôi lại không thích xe buýt nên đi bộ.”
“Nhưng cậu là con gái, đi một mình như vậy nguy hiểm lắm.” Nghe anh xong rồi tôi mới chợt nhận ra là mình kì lạ, sao tôi lại phải báo cáo với anh như thế chứ? Để chữa thẹn cho mình tôi liền tỏ thái độ bất cần, giọng điệu khó chịu.
“Có sao đâu.”
“Để tôi đưa cậu về nhé!” Anh mỉm cười nhìn tôi, nhiệt tình nói nhưng tôi lại lườm anh rồi bỏ đi.
“Hạnh Nguyên!”
“Cậu về đi, mặc kệ tôi.” Tôi gắt, đẩy anh sang một bên rồi bước đi tiếp.
Rào… Rào…
Cơn mưa bất thình lình trút xuống, trong lúc tôi bối rối chưa biết tìm chỗ nào để trú thì đã thấy mặt mình không ướt nữa. Vừa mới quay sang, chưa kịp hỏi điều gì thì đã bị anh nắm lấy tay và kéo tôi chạy. Chúng tôi chạy một đoạn khá xa mới gặp một trạm xe buýt để trú mưa.
Tôi thì nhờ áo khoác của anh nên không ướt quá nhiều nhưng anh thì từ đầu đến chân không chỗ nào không ướt. Tôi có chút áy náy, cảm thấy bản thân đối xử với anh tệ như vậy mà sao anh vẫn luôn quan tâm đến tôi?
“Cầm lấy đi.”
Tôi lại gần chỗ anh và đưa gói giấy ăn ra, anh nhìn tôi mỉm cười như không có chuyện gì. Tôi trả lại áo cho anh rồi lại ra một góc đứng. Hai người chúng tôi mỗi người một góc