XtGem Forum catalog
Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tình yêu của em mãi dành cho anh

Tác giả: Ann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322984

Bình chọn: 9.5.00/10/298 lượt.

nhìn Hạnh Nguyên nở một nụ cười ấm áp xong quay sang chỗ những người khác. “Và cũng mong những người còn lại tiếp tục cố gắng, tôi đặt niềm tin vào mọi người.”

Sau câu nói của mình Minh Hải liền ra hiệu cuộc họp giải tán, mọi người chạy lại chỗ Hạnh Nguyên chúc mừng rồi nhanh chóng rời đi. Helena không quên ném cho cô một cái nhìn khinh thường nhưng cô lại chẳng hề bận tâm. Đơn giản bởi nụ cười khi nãy của anh đã khiến tâm trạng cô lơ lửng trên mây. Thời gian gần đây rất hay như vậy, đối xử với cô nhẹ nhàng và thân thiết, không giống những ngày đầu. Cô cảm thấy rất khó hiểu, lẽ nào anh đã nhớ ra mọi chuyện?

Giờ nghỉ trưa, không ngồi trong phòng mà Hạnh Nguyên lại leo lên sân thượng của tòa nhà, một mình đứng ngắm cảnh giữa tiết trời có phần oi bức của thành phố B. Thật ra nói là ngắm cảnh chứ ánh mắt cô cứ nhìn xa xăm về khoảng không vô định kia, đầy phức tạp và khó hiểu. Bản thân cô cũng không biết là tại sao mình lại làm vậy. Chỉ một thời gian ngắn thôi mà mọi thứ cứ thay đổi liên tục khiến cô không tài nào ứng phó kịp.

Mười năm cô chờ đợi ngày anh trở về, có thể nói là vô vọng. Dù niềm tin thì vẫn rất mãnh liệt nhưng dần dần, cô cũng đã có chút buông xuôi. Vậy nhưng, trong chính lúc cô chuẩn bị từ bỏ thì anh đột ngột trở về. Sự thất vọng bao năm được thay thế bằng vui mừng khôn xiết. Cô còn mong gì hơn nữa, cho dù anh chẳng còn nhớ ra cô là ai, chẳng còn biết đến cô đã tồn tại vì anh thì cô vẫn cảm thấy vui vì anh vẫn sống khỏe mạnh và bình an. Tuy thế nhưng khi mối quan hệ của cả hai được cải thiện, trong lòng cô lại xuất hiện những cảm xúc phức tạp. Một phần cô muốn anh vẫn đối với mình như vậy, phần lại cảm thấy mình đang làm một việc rất đáng xấu hổ, đó là chen vào hạnh phúc anh đang có.

Có lẽ cô thực sự nên làm như lời Tâm Chinh nói, nhanh chóng rời khỏi tập đoàn S, nhanh chóng rời xa anh. Ngần ấy năm là quá nhiều rồi, cô cũng nên đi tìm cho mình hạnh phúc thuộc về mình.

“Anita!”

Minh Hải đứng ở cửa sân thượng, nhìn bóng dáng mảnh mai, cô đơn của người con gái kia mà không kìm lòng được, lên tiếng gọi cô. Cô ngay lập tức quay về phía anh, ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên pha chút buồn bã. Anh bước lại gần cô hơn, trong đầu thoáng suy nghĩ, tại sao lúc nào bắt gặp cũng là lúc anh thấy cô u sầu. Tại sao chưa bao giờ anh được nhìn thấy nụ cười vô tư, thoái mái như lần ấy trong phòng thiết kế?

“Giám đốc Thẩm.”

“Lên đây hứng nắng à?” Anh nói có chút không hài lòng nhưng thực chất là đang quan tâm đến cô.

“Ăn trưa xong lên đây hít thở không khí một chút, à, ngắm cảnh nữa.” Cô quay lại với không gian rộng lớn xung quanh mình, bất giác nở một nụ cười. Chính cô cũng không biết là mình đang cười, nhưng anh thì rất rõ. Chính vì thế anh mới lại nhìn cô, thật chăm chú và trìu mến.

“Uhm, nhưng giữa trưa thế này, không tốt cho sức khỏe. Tôi không muốn thiết kế hàng đầu của mình gặp vấn đề gì đâu.”

“…Cám… ơn. Tôi biết rồi.” Hạnh Nguyên ngắc ngứ mất vài giây mới nói hết được câu. Cô không dám nhìn Minh Hải, muốn tìm một chuyện gì đó để nói mà không tài nào nghĩ ra. Thế là đành im lặng. Anh cũng không nói gì, dường như đang cố tìm xem điểm nhìn nào mà ánh mắt cô hướng tới. Hai người cứ đứng như thế mất vài phút, yên lặng bên nhau, yên lặng cảm nhận không gian này. Chẳng có gì là lãng mạn, đặc sắc, giữa hai người cũng chẳng tồn tại một mối quan hệ nào nhưng sao vẫn cảm thấy rằng đây là một cảnh thật đẹp, thật ý nghĩa.

Cho dù chỉ là một phút một giây, cũng mong được ở bên cạnh người mà mình thương yêu.

“Ngày kia chúng ta sẽ đến thành phố C, cô hãy chuẩn bị đi nhé!” Minh Hải sau giây phút trầm tư bắt đầu lên tiếng trở lại. “Sau chuyến đi này sẽ thêm phần vất vả đấy.”

“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Hạnh Nguyên quay về phía anh, gật đầu nói. Đúng lúc ấy ánh mắt hai người lại chạm phải nhau. Cô giật mình, đứng ngây ra nhưng cũng nhanh chóng nhớ ra là mình phải quay đi. Nhưng Minh Hải lại chẳng cho cô cơ hội đó, anh nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, tròng mắt màu cà phê xoáy sâu tia nhìn phức tạp về phía cô.

“Nói cho tôi biết…”

Cô hoảng hốt sợ hãi, không biết nên làm gì khi đột nhiên anh lại trở nên như vậy. Vội vội vàng vàng giật tay lại, quay lưng về phía anh. Tim vẫn còn đập rất nhanh, cô mãi mới nói xong một câu.

“Đến giờ rồi… tôi phải xuống làm việc, tôi đi trước.”

“Hạnh Nguyên!”

Lời nói vang ra từ miệng Minh Hải luôn làm Hạnh Nguyên sợ thon thót. Anh bây giờ không gọi cô bằng tên tiếng Anh nữa mà là gọi tên thân mật, điều này càng khiến cô tâm trí rối bời, người run cầm cập. Cô đứng yên tại chỗ, cố gắng làm bản thân trấn tĩnh lại.

“Xin lỗi, nhưng hãy gọi tôi là Anita. Cái tên Hạnh Nguyên không phải ai muốn gọi cũng được.”

Nói xong, cô gấp gáp rời đi, bỏ mặc anh đứng đó, ánh mắt có chút khó hiểu. Cô gái này thật sự rất rất kì lạ, trước mặt anh chưa bao giờ dám là chính mình, luôn dùng con người khác để đối diện. Anh là ác quỷ chăng, đâu có làm khó gì cô, đối xử cũng đâu phải tệ bạc mà tại sao cô lại như vậy? Phải chăng là có uẩn khúc gì chứ theo những điều anh được biết, Lý Hạnh Nguyên không phải là n